Chương 101: Làm Mẹ Rồi, Đừng Ngốc Nghếch Như Thế Nữa
Nhưng con dao phán quyết cuối cùng đó, mãi vẫn không chặt xuống đầu.
Mà có một vật suýt ném toét đầu tôi, chính là chiếc roi da đã hiện nguyên hình kia.
“Cô đi đi! Coi như hôm nay tôi chưa từng đến đây!” Âm Thao nói.
Hắn thả tôi đi.
Tôi ôm con quỷ nhỏ, cố gắng hết sức đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn hắn.
Ánh mắt hắn như một ngọn đuốc sáng nhìn tôi, ánh mắt đó vô cùng phức tạp, tôi buồn bã cười, nói với hắn: “Âm Thao, cho dù như thế nào, nó cũng là con anh, anh không thể thay đổi được sự thật này.”
Âm thao thở dài: “Trốn đi, trước khi Diêm Quân tìm thấy cô, thì hãy cố gắng trốn thoát đi.”
Tôi mỉa mai: “Đến ngay cả người đàn bà của mình cũng không thể bảo vệ được, anh khác nào một phế vật đâu.”
Hắn: “Ừ.”
Thật là một thằng đàn ông đến cãi nhau cũng không cãi được cho nên hồn!
Tôi thất vọng cùng cực, ôm lấy đứa trẻ, loạng choạng bước đi.
*
Cũng không biết đi được bao lâu thì trời sáng.
Bản thân tôi cũng không dám tin, với tình trạng yếu ớt sau khi sinh của mình, lại có thể đi bộ cả một buổi tối.
Mà tôi cũng không dám tin, con quỷ nhỏ trong lòng cả đêm yên lặng, không khóc không giãy đạp, mới hôm trước nó còn không thế này, rõ ràng còn rất ghê gớm, hôm nay lại ngoan ngoãn thế, xem ra đã hiểu được ai là người thân yêu nhất trên đời này của nó rồi.
Bây giờ thì tôi cũng hiểu ra tất cả.
Âm Thao và Âm Thiện chắc chắn có mối hiềm khích nào đó rất khủng khiếp, cho nên tên Âm Thiện đó bên ngoài cung kính, bên trong ngấm ngầm, hắn ta mới cố tình cài bẫy tôi, bây giờ tình cảnh này của tôi chính là cảnh tượng mà hắn ta muốn nhìn thấy nhất.
Con trai của Âm Thao biến thành quái vật.
Cha con trở mặt thành thù.
Không, nên nói là:
Cho dù là Âm Thao có lựa chọn đứng về phía tôi, hay quyết định đứng trái tuyến với tôi và con trai, thì đều là một màn kịch vô cùng đáng xem!
Một Thập Nhị Gia được vạn quỷ âm gian ngưỡng mộ, một đời anh minh từ nay mà bị vùi dập, một hình tượng quang minh lỗi lạc nhưng lại có vết nhơ là bỏ rơi con trai, thật là một cách trả thù làm người ta cảm thấy sảng khoái!
Suốt chặng đường đi, tôi không chỉ một lần oán hận bản thân, tại sao lại ăn miếng thịt quỷ đầu tiên, nếu như không có bắt đầu, thì sẽ không bao giờ có kết cục ngày hôm nay.
Trên đời mà có thuốc dành cho sự hối hận, thì tốt biết bao nhiêu?
Hoặc có một tà pháp nào đó có thể thay con người ta chịu tội, thì càng tốt, thà tôi biến thành quái vật ăn thịt quỷ, mà không phải là con trai tôi.
Khi ánh nắng đầu tiên xuất hiện, cô cà lăm mở ô, sau khi chui vào, thì chiếc ô rơi xuống đất.
Lúc này tôi mới nhớ ra, đứa trẻ này là quỷ, không thể phơi nắng, thế là vội vội vàng vàng giấu nó vào trong lòng, thụp xuống đường, dùng hết khả năng để che nắng cho nó.
“Oa… oa… oa”
Đột nhiên, tiếng khóc sơ sinh phát ra từ trong vòng tay tôi.
Tiếng khóc có phần kỳ quặc.
Trẻ con thì sẽ khóc, nhưng không kỳ quái thế này.
Nhưng đứa trẻ này không phải là một đứa trẻ bình thường, nó không khóc không giãy đạp, dường như là biết bên ngoài đã phát sinh những việc gì. Hơn nữa, khi nhìn thấy nó bị ném mạnh xuống đất, không chỉ không khóc, còn chuẩn bị đà nhảy lên cắn lại đối phương, một tiếng khóc không vì lý do nào, lại làm tôi có phần ngạc nhiên.
Càng huống hồ, tiếng khóc này…
Quá lanh lảnh.
Lanh lảnh như kiểu không biết gì sự đời.
Cũng giống với tiếng khóc của những đứa trẻ sơ sinh bình thường.
Thế là tôi từ từ cẩn thận nhìn xuống
Í…
Con khỉ nhỏ này là ai?
Nếu không phải cả quãng đường tôi vẫn ôm chặt nó không rời tay, thì tôi đã cho rằng tôi ôm nhầm đứa trẻ khác.
Đứa trẻ trong lòng tôi lúc này khác hoàn toàn với đêm qua.
Đêm qua là một con quỷ đen sì.
Hôm nay lại nhăn nheo, đỏ hỏn, lớp da bên ngoài mỏng như một trẻ sơ sinh bình thường vừa mới sinh!
Vậy… nó có thể phơi nắng hay không?
Tôi cẩn thận thử một chút, nó cũng không phản ứng gì, chỉ ở đó khóc òa òa.
Xem ra đứa trẻ này có hai hình dáng, dù gì nó cũng là con của người và quỷ, cho nên nó sẽ có hai hình thái thế này, là người và là quỷ, ban ngày là người, đến đêm là quỷ.
Thấy đứa trẻ không sợ ánh nắng, tôi liền thấy yên tâm, nhưng cứ thấy nó có chút nào đó không được bình thường.
“Oa oa oa…”
Tiếng khóc này, dường như hơi yếu ớt?
Có phải nó bị ốm rồi?
Vậy phải làm sao?
Xung quanh đây không có bệnh viện, hơn nữa với thân phận của tôi lúc này, tôi cũng không thể vào viện được.
Trong lúc bối rối, một giọng nói phát ra từ đằng sau: “Úi, sao đứa trẻ lại khóc ghê thế?”
Tôi hết hồn, ngay lập tức quay đầu lại, chỉ thấy đằng sau có một bà lão tầm sáu mươi, bảy mươi, bà ta đang nhíu mày dò xét đứa trẻ trong tay tôi, quan tâm hỏi: “Có phải nó đói rồi không?”
Đói rồi?
Sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ!
Đứa trẻ từ lúc sinh ra đến giờ thì cũng hai ngày hai đêm, vẫn chưa uống miếng sữa nào!
Nó chắc đói mềm rồi, mới khóc như thế.
Thế là tôi mau chóng quay lưng ra ngoài, vạch áo ra – đây là áo ngoài của cái người khi trước tôi lấy, bên trong cũng không mặc gì thêm, không ngờ lại tiện để cho con bú.
Cho đến khi đứa trẻ ngậm vào, thì phần ngực đó của tôi đau xót từng đợt, lúc này tôi mới nhớ ra là nó đã cắn tôi đêm qua, đúng lúc tôi định đổi bên cho nó, thì không ngờ nó đã vội vội vàng vàng uống ngấu nghiến, thế là tôi cũng không nỡ dừng nó lại.
“Ài, đã làm mẹ rồi, sao có thể ngốc nghếch thế, đến cả con mình đói cũng không biết.” Bà lão thở dài nói.
Tôi quay đầu, muốn nói cảm ơn.
Nhưng không ngờ, khi quay đầu thì đằng sau chẳng còn ai!
Tôi biến sắc, lúc này mới nghĩ ra: Lúc tôi bước đi là càng đi càng xa trung tâm thành phố, đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, bà lão nhà ai bảy tám chục tuổi còn xuất hiện ở đây lúc này?
Vậy là gặp ma rồi?
Tôi không dám tiếp tục dừng lại ở nơi đó, mau chóng ôm lấy con trai, đứng lên bước đi.
Nhưng tôi đi chưa được bao xa, tự dưng thấy trước mắt tối sầm, ngất đi, trước khi hôn mê, tôi cứ cảm thấy đã ngã vào lòng người nào đó…
***
Lúc tỉnh lại, tôi bị kinh khiếp do có kẻ nào đó sờ mó lên người.
Tôi mở mắt thì thấy con quỷ nhỏ đen sì đang bò qua bò lại trên người, nhìn nó xấu xí và đáng sợ, cho nên khi mở mắt nó đã làm tôi sợ chết khiếp.
Nhưng nó vẫn không thấy xấu hổ gì, vẫn cứ bò qua bò lại trên người tôi.
Tôi muốn tóm lấy nó, nhưng nó lại rất lạnh lẹ, không thích bị người ta chạm vào, cứ trốn tránh tôi, cuối cùng tôi cũng bỏ ý định bắt nó, chỉ có thể để kệ nó đu đưa bám đằng sau lưng tôi như con gấu túi.
Lúc này trời cũng đã tối.
Tôi mở ô ra, định bụng thả cô cà lăm ra, để cô ta đi cùng tôi. Lại không ngờ, khi cô cà lăm thoát ra, con quỷ nhỏ cứ như sói thấy dê, mắt nó sáng rực, nhảy vồ qua.
Con quỷ thối tha đó vẫn thích ăn thịt quỷ!
Tôi hết hồn, mau chóng tóm được hai chân của nó, nhưng nó đã cắn được vào cô cà lăm.
“Không được ăn! Không được ăn con ma này!” Tôi vội vàng hét lên: “Mi muốn ăn, mẹ, mẹ đi bắt một con cho mà ăn! Chỉ có điều con ma này, tuyệt đối tuyệt đối không được ăn!!”
Nó có nghe lời tôi không?