Chương 111: Một Giấc Mộng Nhẹ Nhàng, Tận Hưởng Lạc Thú Trước Mắt (4)
Hồi lâu, “Xin lỗi”. Anh ấy thả tôi ra.
Tôi thắc mắc: “Đang yên đang lành, sao anh phải xin lỗi?”
Tôi cảm thấy không yên tâm, quay người lại nhìn vào mắt anh ấy, chỉ thấy anh ấy đang cười với tôi, rất dịu dàng, rất thương yêu, nhưng lại có phần đau thương.
Nụ cười này khắc sâu vào tâm trí của tôi, tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên được.
“Nếu có một ngày không còn thấy anh nữa, thì hay quên anh đi, em và con hãy sống thật tốt.” Anh ấy xoa tóc tôi, nói.
“Con? Con nào?” Tôi ngây ngốc.
Nhưng anh ấy chỉ cười và cười, rồi quay người rời đi.
“Âm Thao!” Tôi gọi với theo, nhưng anh ấy không hề quay đầu lại.
Người gì mà ác vậy!
Cứ đi là đi thế à?
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy, cứ thế dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
Rõ ràng là hôm qua còn ở cùng nhau, tại sao tôi lại cứ có cảm giác cảnh này lặp lại rất nhiều rất nhiều lần rồi?
Nước mắt trào lên khóe mắt, muốn ngừng cũng không thể ngừng được.
Tôi ngồi thụp xuống trước cửa nhà mình, đau khổ khóc.
“Chị? Làm sao thế?” Bên cạnh vang lên tiếng của La Việt.
Tôi ngẩng đầu lên, nó đột nhiên bị dáng vẻ của tôi làm cho hốt hoảng: “Sao chị lại khóc? Có phải cái tên họ Âm đó bắt nạt chị không?”
Tôi lắc đầu.
“Sao thế?”
“Tao cũng không biết tại sao…” Tôi quẹt nước mắt, trầm mặc mở cửa đi vào nhà.
*
Từ hôm đó, tôi không còn gặp lại Âm Thao nữa.
Tên khốn đó vừa mới yêu đương với tôi một ngày thì mất tích!
Tôi nghi ngờ anh ấy đang trêu đùa tình cảm của tôi!
Cho nên khi không gặp được anh ấy một ngày, tôi quyết định đi tìm. Nhưng khi tôi vừa bước chân ra cửa lớp, đột nhiên phát hiện ra, tôi không nhớ Âm Thao học lớp nào!
Đầu tôi có vấn đề rồi à? Tại sao tôi lại không thể nhớ người đó học lớp nào?
Âm Thao là hội trưởng hội học sinh, ở trường lại nổi như cồn, nhưng khi tôi hỏi cô bạn cùng bàn Ôn Như Ca, cô ấy cũng không nói ra được Âm Thao rốt cuộc là học lớp nào.
Cái người này cứ như chưa hề tồn tại vậy, lúc rời đi, tất cả mọi người không ai nhớ ra vết tích thuộc về anh ấy, lúc nhắc đến, đều chỉ biết là hội trưởng hội học sinh, ngoài ra chẳng nói được cái gì khác nữa.
Tôi đã nghi ngờ Âm Thao có tồn tại thật hay không.
Nếu như anh ấy không phải là thật, vậy tình cảm của tôi đã từng có là gì?
Yêu thầm không khí à?
Hay là tôi bị điên?
Điên?
Thần kinh…
Đầu tôi lại nhói đau, dường như có muôn vàn cảnh tượng đang nhảy múa xung quanh, nhưng tôi lại chẳng nhớ ra được gì.
Mỗi ngày tan học về nhà, đứng trước cổng mà lúc nào cũng thấy thấp thỏm, bởi vì đứng ở đây, lại làm tôi nhớ đến ngày hôm đó, nhớ đến Âm Thao, mà nhiều lúc cứ hồi tưởng lại những lời mà anh ấy nói với tôi lúc đó.
“Nhớ rằng, tranh thủ tận hưởng.”
Là ý gì đây?
Tranh thủ tận hưởng, là muốn bảo tôi tranh thủ thời gian tận hưởng niềm vui, đương nhiên là Âm Thao chắc chắn sẽ không có ý bảo tôi hướng tới điều gì đó tiêu cực, vậy có phải ý của anh ấy muốn nói là tôi nên trân trọng những phút giây vui vẻ trước mắt?
Nhưng anh ấy không hề biết rằng, khi anh ấy rời đi, tôi như phát điên, thì nói gì đến vui vẻ?
Tôi khóc cả một buổi tối.
Ngày hôm sau, tôi quyết định xốc lại tinh thần.
Nhưng tôi phát hiện:
Mẹ luôn bận bịu trong nhà bếp, cứ mãi quay lưng về phía tôi;
Bố cứ mãi mãi chúi đầu vào tờ báo, không bao giờ lộ mặt ra;
Thầy cô đứng trên bục giảng và bảng đen đều mờ tịt;
Các bạn cùng lớp vẫn mãi dùng tay chống cằm, tuy có thể họ đang giả vờ là mình không ngủ gật trong lớp, nhưng tôi lại không bao giờ nhìn rõ mặt họ;
Thế giới này trở nên lạnh nhạt và xa lạ với tôi.
Cuối cùng đến một ngày, tôi không thể chịu được cảnh thấy mẹ cứ mãi bận bịu trong nhà bếp, bố cứ mãi chúi mũi vào tờ báo, tôi tức giận giật lấy tờ báo trên tay bố xuống: “Ăn cơm thì tranh thủ mà ăn! Sao bố cứ phải chúi mũi vào tờ báo khi ăn? Bố không thể đợi đến khi ăn xong bữa tối thì đọc tiếp hay sao?!”
Lúc tôi giật tờ báo xuống, tôi ngây ngốc.
Mặt của bố bây giờ!
Bị gấp khúc!
Mắt, mũi, miệng đều méo xềnh xệch, còn trừu tượng hơn cả tranh trừu tượng!
Đây còn gọi là mặt người sao?
Lúc này mẹ từ nhà bếp đi ra, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày tôi nhìn thấy mặt bà ấy, mặt bà ấy cũng giống như bố, ngũ quan đều lệch lạc!
“Hy Hy, con không được tức giận với bố!” Giọng của mẹ tôi biến đổi khác lạ, giống như người khác vậy.
Tôi bị khuôn mặt của hai người họ làm cho toát mồ hôi hột, tôi sợ quá đứng lên định chạy ra ngoài, mà khi đứng dậy, đằng sau va phải ngực một người.
Là La Việt.
La Việt vẫn còn như bình thường.
Tôi như tìm thấy một tia hy vọng, tóm lấy tay nó, chỉ vào bố mẹ nói: “La Việt, khuôn mặt của bố mẹ…”
“Chị, em hỏi chị, chị còn nhớ trông em thế nào không?” La Việt tóm lấy tôi, thì thầm hỏi.
Tôi khựng lại.
Khuôn mặt của La Việt bắt đầu mờ dần, ngũ quan bắt đầu rời rạc, cái miệng mấp máy: “Ồ, chị không nhớ nữa rồi.”
Tôi không nhớ nữa?
Chẳng lẽ tôi không nhớ bố mẹ và La Việt trông như thế nào?
Làm sao có thể?
Trên đời này làm sao có thể quên được hình dáng của người thân của mình?
Không thể nào!
Nhưng tôi cố nhớ, mà trong đầu tôi không tài nào nhớ ra khuôn mặt của bố mẹ và La Việt!
Nhưng…
Nhớ ra rất nhiều điều khác.
Tôi đã không còn là mười tám tuổi nữa.
Tôi năm nay tính cả tuổi mụ đã hai mươi hai rồi.
Mười tám tuổi, cấp ba, lúc đó đã là chuyện của bốn năm trước.
Thời gian quá lâu, tôi cũng không nhớ nổi dáng vẻ của thầy cô và bạn bè.
Cho nên, thầy cô trên bục giảng và bạn bè xung quanh đều mơ hồ, bạn cùng lớp luôn dùng tay che mặt là bởi vì tôi đã quên mất họ trông như thế nào!
Đây không phải là một thế giới thực.
Là giấc mơ của tôi.
Mười tám tuổi là những năm tháng tôi luôn muốn trở về.
Bởi sau cái tuổi đó, tôi đã thi đỗ một trường đại học xa nhà, sau đó gặp Từ Dương – cũng chính là lúc ác mộng của tôi bắt đầu!
Khi bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, rất nhiều tôi lần hồi tưởng lại, nếu như có thể bắt đầu lại từ đầu, tôi sẽ không thi trường đại học xa nhà như thế, không gặp Từ Dương thì tốt biết bao…
Ban ngày nghĩ gì là đêm mơ vậy, cho nên, tôi đã trở về thời khắc mà tôi mong muốn nhất, tôi mơ mình được trở về với người thân, nhưng tôi, ngay cả người thân yêu còn quên mất họ trông như thế nào…
Tôi tỉnh giấc mộng, trên mặt ướt đẫm nước mắt…
Tôi vô cùng thương nhớ bố mẹ, cũng nhớ đến thằng em thối cùng sống với nhau suốt thời thơ ấu, rất muốn về gặp lại bố mẹ! Cho dù tôi không về nhà, chỉ cần được đứng từ xa nhìn cũng mãn nguyện.
Nhưng không thể!
Từ lúc tôi từ trong bệnh viện tâm thần trốn thoát ra ngoài, họ chắc chắn đã bị cảnh sát cho vào đối tượng giám sát đặc biệt, tôi chỉ cần gặp họ, chắc chắn là tự chui vào rọ.
Tranh thủ tận hưởng.
Chẳng lẽ trong mơ, Âm Thao làm cho tôi tranh thủ tận hưởng, hắn biết đó là giấc mơ, cho nên bảo tôi trân trọng từng phúc giây ngắn ngủi đó, trân trọng những người thân yêu của mình.
Đáng tiếc, tôi lại thức giấc…