Chương 113: Giải Trừ Phong Ấn
Ài…
Xin lỗi…
Tôi quên mất, đây là một con quỷ nhỏ đặc biệt gian ác…
Con quỷ nhỏ này vốn dĩ không muốn được người ta vớt lên, bàn tay nhỏ bé của nó nắm vào đầu cây sào, dùng sức kéo mạnh!
Bùm!
Một trận sóng lớn quá.
“Ke ke ke…” Con quỷ nhỏ vui vẻ cười khành khạch.
Người bị rơi xuống nước là ai, chẳng cần nói nữa, đó chính là Ôn Như Ca, chỉ có cô ta đứng ở trên bờ, ngoài cô ta ra cũng chẳng có ai nữa cả.
Sau khi Ôn Như Ca bị rơi xuống nước, mặt nước không còn trạng thái êm đềm nữa.
Tất cả những cái xác ngâm trong hồ đều mở mắt, động đậy và bơi lên phía trên, cố gắng hết sức tóm lấy người vừa bị rơi xuống nước. Thôi được, giờ thì tôi đã biết những người trong hồ này là do ai hãm hại, xem ra đều có thù với Ôn Như Ca.
Ôn Như Ca bị lũ quỷ bao vây, cô ta mau chóng lấy ra một lá bùa, uy lực của lá bùa cũng không hề nhỏ, chạm vào những con quỷ, “đùng” một tiếng, cả mặt hồ bị nổ tung lên!
Tôi cảm thấy sóng nước tạo nên trong hồ đập vào người tôi!
Đau!
Đau??
Tôi lăn quay lăn lại dưới nước, không khí xung quanh sộc vào làm cay mũi, tôi ho mạnh một cái!
Ho?
Tôi còn sống?
Trời ơi, linh hồn tôi đã bay ra ngoài, vậy mà tôi vẫn còn sống??
Mạng của tôi giống với đứa con gái bé bỏng của tôi?
“La! Hy!” Bên cạnh vang lên một tiếng gằn giọng.
Tôi quay đầu lại, phát hiện Ôn Như Ca đang nằm một bên chân tường, người cô ta ướt sũng, ắt hẳn lúc cô ta đánh cá… không, là đánh xác, cũng làm cho mình bắn ra ngoài!
Trên mặt cô ta là phẫn uất và ngạc nhiên, hàm răng nghiến chặt ken két: “Tại sao cô lại ở đây?!”
Tôi chẳng thèm quan tâm đến cô ta, bởi vì tôi đã nhìn thấy con gái tôi, nhìn thấy nó khi biến thành con người, tôi lo nó sẽ bị bắn ra và bị tổn thương, nhưng khi bò đến bên nó, tôi mới phát hiện ra mình đã lo thừa.
Nó thậm chí còn rất vui vẻ, dường như vụ nổ vừa nãy cũng chỉ là một trò đùa.
Con quỷ nhỏ này!
“Đây là con của cô và Âm Quân?” Ôn Như Ca kinh ngạc hỏi.
Tôi cuối cùng cũng có chút rảnh rang nhìn cô ta, nhìn rồi tôi lại bỏ luôn ý niệm nói chuyện với cô ta: “Cô lo cho bản thân trước đi!”
Đúng thế.
Vụ nổ vừa nãy làm cho nước tích trong hồ bị nổ bắn hết ra ngoài, đồng nghĩa với việc chẳng còn phong ấn nữa, tất cả người chết trong hồ đều bò lên, xem ra sẽ xông đến chỗ cô ta.
Lúc này, tôi cũng không muốn dính vào, ôm lấy đứa trẻ trốn nhanh vào sau cái cột.
Đứa trẻ khóc oa oa mấy tiếng, khuôn mặt nhỏ bé cứ dụi dụi vào ngực tôi, tôi đoán nó đói, thế là vạch áo ra cho nó bú. Xem ra, trong hồ kia toàn là máu, tuy người có, động vật có, máu trong hồ rất hỗn tạp, nhưng đã bị Ôn Như Ca biến thành hồ giấu xác, vậy cũng có nghĩa máu trong hồ tập trung oán hận trong đó, chẳng phải là cực phẩm ư?
Trên người tôi có dính máu đó, lúc đứa trẻ bú, nó lại bú rất ngon lành.
Mặc kệ bên ngoài lũ ma quỷ làm loạn thành đống cũng chẳng liên quan đến tôi, tôi chỉ lo cho đứa trẻ này bú no là được.
Đột nhiên Ôn Như Ca nhảy xổ vào chỗ tôi ngồi.
Nhìn cô ta lúc này rách rưới, không còn dáng vẻ yêu kiều khi mới bước vào mật thất, bây giờ cô ta đầu bù tóc rối, toàn thân đều là những vết cào, nhưng những vết máu bị cào rách trên cơ thể đều là máu tươi, có thể thấy, những cái xác bò lên từ hồ máu đó đều không phải cương thi, khi cào lên người sẽ không có độc.
Ôn Như Ca hằm hằm lườm tôi, đốt lên một lá bùa, tạm thời chống trả được vòng vây của quỷ: “Âm Quân cũng đến?”
“Không.”
“Tại sao lại thế? Hai người đã có hôn ước, hắn sẽ sống chết không rời cô.”
“Phì!” Tôi nhổ một bãi nước bọt để bác bỏ những suy nghĩ ngông cuồng của cô ta!
Ôn Như Ca đột nhiên nổi giận lôi đình, quay người lại, cầm một thanh kiếm bằng gỗ đào đặt lên cổ tôi, bất chấp tất cả nói với tôi: “Cô trở lại đây làm gì?! Nếu không có cô sẽ chẳng xảy ra nhiều chuyện thế này! Cô không vời Âm Quân đến, chúng ta sẽ cùng chết ở đây!”
Tôi luôn tin những lời ác độc của Ôn Như Ca, bởi vì cô ta có thể dùng tay của mình làm đồ ăn, cô ta đương nhiên có thể làm nhiều việc điên cuồng, cũng chẳng có gì là lạ.
“Tôi không gọi được Âm Quân đến, vì chúng tôi đã đường ai nấy đi rồi.”
“Không thể nào! Lúc đó tôi đã dùng miếng thịt của hắn để làm vật tế, dùng nó để kết hôn ước, trên đời này giao ước âm hôn vững chắc nhất ngoài hai người ra thì không có ai bằng! Cho dù là chuyển thế đầu thai thì cô cũng là người của Âm Quân, chết cũng là ma của hắn! Mau gọi hắn đến đây!” Ôn Như Ca lắc lắc thanh kiếm, tuy thanh kiếm làm bằng gỗ, nhưng nhìn tư thế của cô ta thì cũng có thể đâm lủng họng tôi.
Tôi lắc đầu: “Tôi nói là thật đấy.”
“Được, vậy thì cô sẽ chôn theo tôi!” Cô ta phẫn nộ hét lên, thanh kiếm gỗ đâm vào da thịt tôi, làm thật luôn!
Tôi mau chóng nói: “Tôi có thể giúp cô.”
Lúc này Ôn Như Ca mới dừng tay: “Cô giúp thế nào?”
“Bần đạo bất tài, thời gian vừa rồi, ngoài việc sinh con còn học được chút pháp thuật…”
Ôn Như Ca khinh bỉ cười: “Mới học được một năm, cô nghĩ có thể đấu với quỷ? Tôi học mười mấy năm cũng không dám đối phó với thế cục như thế này!”
“Nếu như tôi có thể?”
“Nếu như cô có thể, tôi sẽ chém đầu tôi xuống làm ghế ngồi!”
Cái người này nói gì vậy, từ trước đến nay đều điên khùng.
Tôi lắc đầu, nói: “Tôi không cần cái đầu của cô, tôi chỉ muốn cô nói những lời thành thực với tôi.”
“Những lời… thành thực?” Ôn Như Ca khựng lại.
Tôi gật đầu.
“Những lời gì?” Nhưng lúc này không có thời gian để hai chúng tôi tiếp tục bàn luận, oan hồn đang hằm hè tiến tới, Ôn Như Ca mau chóng đẩy tôi ra ngoài: “Được, tôi đồng ý với cô! Chỉ cần cô giải quyết lũ quỷ này!”
Cái người này vẫn cứ như thế, luôn muốn đẩy người khác ra làm lá chắn.
Tôi hít một hơi dài, nhìn đám vong linh đang chạy về phía mình.
Đương nhiên mục tiêu của chúng không phải là tôi, nhưng đằng sau là Ôn Như Ca. Lũ oan hồn trả thù từ trước đến nay làm gì cần biết là ai oan uổng, dù sao những hòn đá ngáng đường thì cũng giết không tha!
Tôi bỏ găng tay, để lộ dấu ấn Diêm Vương.
Trong chốc lát, cả đoàn âm hồn đang hùng hổ xông đến ngay lập tức đứng khựng lại, vừa nãy còn gầm gừ, giờ lại ngoan như cún, tôi tiến thì chúng lùi, dần dần chúng bị tôi đẩy đến gần hồ cạn kia.
“Cô còn ngây ra đó làm gì? Cô tưởng tôi còn tay để phong ấn chúng hay sao?” Tôi không khách sáo nói với Ôn Như Ca.
“Ờ ờ!” Ôn Như Ca bây giờ mới hoàn hồn, mau chóng chạy từ sau cột ra, vừa chạy vừa lôi lá bùa từ trong người ra.
Khi cô ta chạy đến bên tôi, đột nhiên, một bóng người từ trong hồ nhảy ra, vừa mở miệng đã phun một dòng máu vào người tôi!
Tôi hốt hoảng, lúc hoàn hồn lại thì thấy lũ âm hồn vừa nãy lại uy phong trở lại, chồm về phía chúng tôi!
Ấn Diêm Vương mất hiệu lực?
Tôi hoang mang nhìn lòng bàn tay mình…