Chương 114: Tại Sao Lại Là Cô?!
Máu bẩn đã che mất dấu ấn, cho nên ấn Diêm Vương bị mất hiệu lực.
Thật là làm hỏng mất một pháp bảo bảo vệ tính mạng của tôi!
Tôi chẳng nghĩ nhiều, giơ chân đạp Ôn Như Ca một cái, quay người bỏ chạy.
“Cô…!” Ôn Như Ca tức điên!
“Cô cái gì mà cô? Đều là học cô cả! Cũng không nghĩ xem cô bán đứng tôi bao lần!” Tôi ôm con gái chạy về phía cái cột, đặt nó xuống nền đất, mau chóng lau dấu ấn trên tay.
Không thể lau sạch!
Một miếng máu bẩn phun vào tay, lại cứ như nó dính hẳn vào da thịt, muốn lau cũng không lau được.
Kẻ vừa nhảy lên từ dưới hồ cạn đó là bố của Từ Dương, lão cương thi!
Tôi dùng dấu ấn của Diêm Vương để làm lũ vong hồn phải lui xuống, nhưng không ngờ trong đám vong hồn kia không hề có lão cương thi, thế là bị ông ta cắn trộm lại.
“Làm… Làm sao bây giờ?” Cô cà lăm còn sợ hãi hơn cả tôi, từ đầu đến giờ vẫn trốn sau cái cột này không ló mặt ra.
Tôi nói: “Cô trông đứa bé, tôi đi giúp cô ta.”
Cô cà lăm nói: “Nhưng cô ta… Cô ta xem ra… không giống… người tốt, cô… cô cũng giúp?”
Tôi thở dài: “Tôi cũng không muốn giúp cô ta, vì cô ta đã hại tôi không thể về nhà! Nhưng bây giờ, tôi có việc quan trọng không thể không hỏi cô ta. Cho nên, tạm thời không thể để cô ta chết được!”
Nói xong, tôi liền chạy ra ngoài.
*
Lúc này nhìn Ôn Như Ca càng thảm thương, cô ta bị lão cương thi đè xuống đánh cho không còn khả năng trả đòn. Cô ta đã bị thương, vai, bụng hằn lên những vết cào, máu màu xanh đen đang chảy ra.
Là độc của cương thi.
Cương thi là một loài cực độc, cho dù là cắn bị thương người, hay bị cào rách, con người đều có thể sẽ bị trúng độc mà chết, rồi sau đó biến thành cương thi cấp hai!
Mạng của Ôn Như Ca không còn nhiều.
Tôi vừa nghĩ đến việc Ôn Như Ca sẽ chết chắc rồi, nhưng lại nhớ ra, cô ta là người mà âm gian không thể làm gì được, sống chết đối với cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho dù là bị trúng độc, e là cũng chẳng thể chết.
Nhưng tôi biết tôi không thể giúp được cô ta cái gì, cơ thể tôi còn rất yếu sau sinh, động một cái đã mệt thở bở hơi tai, đừng nói đến việc chiến đấu với cương thi.
Tôi chỉ có một cách duy nhất là dùng định thân thuật, sau đó chạy thoát, chỉ có một cách ngu ngốc như vậy thôi.
Tranh thủ lúc lão cương thi dồn hết sự phẫn nộ phát tiết về phía Ôn Như Ca, tôi từ từ vòng ra đằng sau lão cương thi, dùng thuật định thân dán vào sau lưng ông ta.
Lúc này, lão cương thi bất động.
Ông ta không động đậy, tất cả lũ oan hồn lúc này lại cùng nhau xông lên.
Tôi chẳng có biện pháp nào xử lý chúng cả!
“Cẩn thận!” Ôn Như Ca nhảy lên, lấy ra từ trong người một đống bùa, không chút keo kiệt gì, ném thẳng vào lũ oan hồn, cũng không biết đống bùa đó có công hiệu gì hay không, cô ta nắm lấy tay tôi chạy.
Tôi không còn sức để vùng vẫy, chỉ còn cách bị cô ta lôi ra ngoài.
“Cô cà lăm!” Tôi vội vàng gọi.
Cô cà lăm mau chóng ôm đứa bé, từ đằng sau cái cột chạy ra ngoài, nhìn thấy cô ta đuổi theo đến nơi thì tôi mới yên tâm.
*
Ôn Như Ca nắm tay tôi, cắm đầu cắm cổ chạy xuống chân núi.
Trước mặt thấy một thôn nhỏ dưới chân núi, lúc này tôi mới không quan tâm quá nhiều, dùng hết sức để rút tay khỏi tay cô ta!
Tôi xin, tôi còn chưa quên thân phận của mình, tôi còn là nghi phạm đào tẩu, nếu chạy vào đám người đó, thì rất mau tôi sẽ bị bắt nhốt vào tù.
“Cô làm sao thế? Bây giờ phải tìm đến chỗ đông người nhiều dương khí mới có thể làm cho đám ma quỷ đó không đuổi theo nữa.” Ôn Như Ca tức giận nói.
Tôi cười lạnh: “Ôn Như Ca, cô không xem lại mình lúc này hả?”
Cô ta khựng lại, mau chóng nhìn lại mình.
Cả người toàn máu.
Đừng nói cô ta, cả người tôi cũng vậy.
Máu ở trong hồ máu đó đều là máu thật, là máu của những người và động vật đã chết kia, tôi và Ôn Như Ca đều bị ngã vào đó, giờ mà chạy vào dòng người tìm sự trợ giúp, chắc chắn sẽ dọa chết những người ở trong thôn kia nhỉ?
Ôn Như Ca đột nhiên hiểu ra, đành phải bỏ ý định đó, cô ta vừa nói một tiếng “thôi được” thì đột nhiên đổ thẳng xuống người tôi.
Tôi mau chóng tránh ra, nên cả người cô ta đổ thẳng xuống đất.
Sau đó, thì cô ta bất động.
Là đang diễn kịch hay sao?
Tôi bị Ôn Như Ca dắt mũi đến phát sợ, yên lặng nhìn Ôn Như Ca nằm bất động như một cái xác, càng nhìn càng giống là giả vờ, thế là tôi mở miệng dò xét cô ta: “Ôn Như Ca?”
Cô ta không phản ứng gì.
Cô cà lăm cẩn thẩn nói: “Cô ta… đã… chết… hay chưa?”
“Ôn Như Ca?” Tôi đạp đạp vào cô ta, thấy cô ta thật sự không động đậy nữa.
Nhưng tôi biết, Ôn Như Ca xưa nay đều rất ác độc, nếu là giả vờ chết thì chắc chắn sẽ giả vờ rất giống, cho dù bạn có đâm mấy dao vào người cô ta thì cô ta cũng quyết không đứng dậy.
Nếu mà cô ta diễn thì tôi cũng chấp nhận vậy.
Tôi lật người cô ta lên, phát hiện sắc mặt của cô ta rất kém, là vẻ mặt bị trúng chất kịch độc.
Là thi độc! Tôi suýt quên, Ôn Như Ca bị lão cương thi đó cào lên vai, bụng mấy đường chảy máu.
Lúc này, Ôn Như Ca yếu ớt mở mắt: “La Hy…”
Tôi không dám xem nhẹ, tóm chặt tay cô ta, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều: “Tôi ở đây.”
“Tôi bị trúng độc, rất nhanh tôi sẽ chết…”
“…”
Vừa nghe lời này, tôi biết cô ta lại định lừa tôi.
Nhưng Ôn Như Ca lại không biết rằng tôi đã nhìn ra vấn đề và vẫn tiếp tục diễn kịch: “… Cho dù tôi không chết, tôi cũng sẽ biến thành cương thi, lúc đó, tôi sẽ không khống chế được hành vi của mình, rất có thể sẽ làm hại những người xung quanh. Con cô còn nhỏ… cô mau đưa nó, rời khỏi đây. Tôi… chưa bao giờ muốn hại cô, cô có thể giúp đỡ tôi trước khi tôi chết, tôi đã… đã rất cảm kích. Cô hãy đi đi.”
Tôi hỏi: “Tôi đi rồi, cô định sẽ thế nào?”
Ôn Như Ca hùng hồn nói: “Tôi định trước khi tôi mất đi nhân tính, sẽ tìm lão cương thi đó để cùng sống chết với ông ta! Tránh để ông ta đi hại người!”
Kỹ thuật diễn xuất của cô ta quá tồi, thật là làm tôi không chịu nổi!
Tôi không kìm được nữa nên thẳng toẹt ra: “Thôi đừng diễn nữa, Âm Quân sớm đã nói với tôi rồi, chuyện cô và Từ Dương chơi với nhau ở hồ nước, Từ Dương không may ngã chết, thế là mẹ anh ta thi pháp đổi mạng, dùng sinh mạng của cô đổi lấy mạng của Từ Dương. Pháp thuật thì thành công rồi, Hắc Bạch Vô Thường cũng tới đưa cô đi, nhưng không hiểu vì sao, cô lại có thể đào thoát trở lại nhân gian. Từ đó thì trên sổ sinh tử cô là người chết, Diêm Vương cũng không có cách nào lấy mạng của cô đi nữa, mà ở nhân gian thì không thể coi cô là người sống. Trúng độc như vậy, tôi nghĩ cô cũng chẳng chết được nhỉ?”
Ôn Như Ca biết không tiếp tục diễn được nữa, ngại ngùng ho mấy tiếng: “Hắn ngay cả cái này cũng nói cho cô nghe rồi…”