Kết Hôn Âm Dương

Chương 119: Xin Chào, Xin Hỏi Có Gạo Nếp Không?

Chương 119: Xin Chào, Xin Hỏi Có Gạo Nếp Không?

Sau khi vào thôn, tôi hỏi Ôn Như Ca: “Tắm rửa, gạo nếp, cô cho rằng nhà nào có thể đáp ứng được nhưng yêu cầu này của chúng ta?”
Lúc này, trời vẫn chưa sáng, tôi tranh thủ trời tối để lên núi, nhưng không ngờ trải qua bao nhiêu chuyện như thế mà trời vẫn còn chưa sáng.
Trời chưa sáng, nhà nào cũng đóng cửa im ỉm, như vậy thật là trăm ngàn hộ dân lại phải tùy tôi lựa chọn.
Ôn Như Ca chỉ vào nhà gần nhất: “Nhà này thích ăn gạo nếp, ở trong nhà chắc chắn là có.”
Thế là tôi đi qua đó, gõ gõ cửa.
Ôn Như Ca đi qua, tức cười nói: “Cách hay mà cô nói chính là trực tiếp gõ cửa? Nếu vậy thì tôi cũng làm được.”
“Không, cô không làm được.” Tôi nói.
“Chẳng phải là gõ cửa hay sao? Có gì khó?”
Tôi chẳng thèm quan tâm đến cô ta.
Một lát sau, hộ dân này bị tôi làm cho thức giấc, đèn bên trong bật sáng: “Ai đấy, muộn thế này rồi!”
Tôi tâm niệm khẽ động, cô cà lăm liền nhập vào người, tôi nói, từ tai tôi nghe thì là tiếng khàn khan khó nghe, nhưng người nghe sẽ là tiếng nói thân thuộc nhất: “Là tôi.”
Chỉ nghe tiếng bước chân của đàn ông ra mở cửa, nhìn từ đầu xuống chân dò xét: “Lão Viễn? Muộn thế, sao anh còn đến nhà tôi? Sao… sao trên người anh có mùi gì lạ vậy? Anh sao thế?”
Ông ta mở lời, tôi biết, ông ta đang coi tôi là “lão Viễn” rồi, cái người “lão Viễn” này là ai, tôi cũng chẳng biết, nhưng ít ra nhìn cách ông ta biểu hiện thì mọi điều đang thuận lợi.
Tôi khẽ nói: “Đi đường đêm, không may ngã vào hố, trên người toàn mùi phân thối. Tôi có thể mượn nhà vệ sinh để tắm rửa không?”
“Mau vào đây!!” Người đàn ông hoàn toàn không phòng bị nói với “lão Viễn”, chẳng nghĩ gì cứ thế kéo chúng tôi bước vào nhà.
Tôi thở phào, bước vào nhà.
Ôn Như Ca cũng theo vào.
Cô ta theo vào, làm người đàn ông đó chú ý, nhìn ra đằng sau tôi.
Tôi mau chóng tóm lấy tay người đàn ông đó, che tầm nhìn của ông ta.
Người đàn ông đó nghi hoặc hỏi: “Anh đưa ai tới vậy?”
“Không, không có ai.” Tôi khẳng định nói.
“Nhưng tôi cảm giác anh đưa ai tới nữa…”
“Không, không, có, ai.” Tôi nhấn mạnh lần nữa, tăng thêm phần mê hoặc, mặt chủ nhà thoáng chút mơ hồ, sau đó, ông ta không còn quan tâm người đi sau lưng rốt cuộc là ai nữa.
Ôn Như Ca thấy cảnh đó thì không khỏi chậc chậc lưỡi khen, cùng lúc đó, cô ta đúng kiểu tính cách đổ thêm dầu vào lửa, lại còn cố ý dùng chân giẫm lên nền gạch cạch cạch.
Chủ nhà quay đầu nhìn mấy lần, nhưng ông ta đang bị mê hoặc, nên không nhìn thấy Ôn Như Ca, tôi thấy sắc mặt ông ta hơi khó coi, dường như là ông ta đang sởn gai ốc lên vậy.
Tôi không kìm được, quay lại quắc mắt nhìn Ôn Như Ca.
Ôn Như Ca cười hì hì, bước nhè nhẹ chân, không làm điều kỳ quái nữa.
Tôi chỉ biết thở dài, quay đầu nhìn chủ nhà: “Tôi cần rất nhiều gạo nếp, anh có thể mang tất cả số gạo nếp mà anh có cho tôi không?”
“Đương nhiên là được.” Thế là chủ nhà quay người đi vào bếp.
Tranh thủ lúc ông ta đi vào bếp lấy gạo nếp, tôi không hề khách sáo đạp Ôn Như Ca vào nhà vệ sinh.
Người đàn bà này, chỉ thích gây rắc rối!
Ông chủ nhà rất nhanh đã quay lại, trên tay cầm một túi gạo nếp.
Ông ta đưa cho tôi, nhà vệ sinh đằng sau lưng tạch một tiếng, điện sáng, bên trong cũng vọng ra tiếng rào rào của nước chảy.
Tôi thực muốn chửi thề!
Con đàn bà này!!!
Chủ nhà khựng lại lạnh toát người: “Bên trong… là ai?”
Tôi thấy không thể che giấu được, liền nói: “Người phụ nữ của tôi.”
Chủ nhà lúc này mới thở phào, tặng cho tôi một ánh mắt “hiểu chuyện”, đưa gạo nếp cho tôi: “Yên tâm, tôi không nói cho vợ anh biết đâu.”
Tôi: “…”
Thôi được rồi, tôi có dự cảm, cái ông tên “lão Viễn” này, sau này chắc chắn sẽ có những lời đồn không hay quấn theo ông ta…
A di đà phật.
Tôi cầm gạo nếp đi về phía nhà vệ sinh, gõ cửa, Ôn Như Ca liền mở cửa cho tôi vào.
Vừa như vậy…
A di đà phật, ông chủ nhà nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ ám muội, thật thương cho cái người “lão Viễn” đó, bị gánh lên đầu một tội danh không phải mình làm, thiện tai thiện tai…
Tôi cài cửa.
Sau khi cài cửa xong, cô cà lăm mau chóng thoát ra khỏi người tôi.
Cô ta vừa thoát ra, tôi liền xây xẩm mặt mày!
Lần này không giống những lần trước, tôi chỉ bị choáng váng trong thời gian ngắn, khi tôi tỉnh lại mới qua ba bốn phút!
Cơ thể này trong thời gian ngắn không thể chịu được ma nhập nữa rồi.
Vậy giờ ra ngoài phải làm sao?
Trốn qua cửa sổ?
Tôi thấy mình thật là thê thảm.
“Con quỷ nhỏ này, cô kiếm nó từ đâu đến vậy? Lại nghe lời như thế? Tôi thấy bọn quỷ nhỏ, cho dù là dạy dỗ như thế nào cũng không thể kiềm chế được dã tính, nếu đã nhập vào người thì rất khó để thoát ra, phải hít hết dương khí của người mới chịu. Không ngờ là con quỷ nhỏ này lại có thể ngoan ngoãn ra khỏi người cô, không cố gắng hít thêm dương khí của cô. Tôi cũng muốn kiếm một con như thế, cô cho tôi biết, cô kiếm từ đâu ra?”
Tôi quay đầu lại, lúc này Ôn Như Ca không mặc gì cả, nước nóng xả vào người cô ta, máu đỏ trên người bị xả xuống, xung quanh chân cô ta biến thành những dòng nước đỏ ngòm.
Ánh đèn chiếu lên da thịt trắng như ngọc của cô ta, những phần bị trúng độc hiện rõ màu xanh nhạt, nhưng cô ta vẫn cười mỉm chi, dường như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi đặt gạo nếp một bên: “Cô cần gạo nếp thì tự lấy đi.”
Cô ta từ vòi sen bước ra, lấy gạo nếp.
Gạo nếp hút độc vô cùng tốt, nhưng có thể trị tận gốc hay không thì tôi lại không chắc chắn.
Ôn Như Ca vốc lên một vốc gạo nếp, đắp vào vết thương trên vai, cùng lúc đó, cô ta “á” lên một tiếng, ngũ quan trên mặt như dồn về một chỗ, chứng tỏ vô cùng đau đớn!
Gạo nếp trắng tinh dần dần biến thành đen sì.
Đợi đến khi vốc gạo nếp trong tay cô ta biến thành đen hết cả, thì bấy giờ cô ta mới bỏ xuống, lại thay một vốc khác đắp lên.
Khi cô ta thay gạo nếp, tôi phát hiện vết thương của cô ta vẫn đen sì, chứng tỏ thi độc vẫn chưa sạch sẽ, không mấy hiệu quả.
Mỗi lần đắp một lớp mới lên, thì đối với cô ta đều rất đau đớn, sắc mặt cô ta méo mó đến sợ.
Nhưng đáng thương hơn là, một bên cánh tay là tay cương thi, bàn tay đó không được chạm vào gạo nếp, cho nên chỉ có thể sử dụng một bên tay, quá trình này có thể nói là đã chậm càng chậm hơn.
Cho dù vậy, tôi cũng không muốn vì thương mà giúp đỡ cô ta.
Tôi vẫn cần chăm sóc con tôi.
Tôi có thể chịu được mình bẩn thỉu, nhưng không chịu được đứa bé này bẩn thỉu, nhưng xem ra, nó vẫn rất vui vẻ.
Tôi lấy một vốc gạo nếp, chầm chậm xoa lên người nó.
Đợi chút!
Sao nó lại ở trong hình hài của con người?
Khi xuống hầm nhà họ Từ, không biết là ban ngày hay ban đêm, cho nên tôi không nhận ra điều này.
Nhưng bây giờ đang là đêm!
Mà đứa trẻ này vẫn trong hình hài con người!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất