Chương 147: Vấn Linh
Bình thường đi xem mắt, hà tất phải ngồi xe đó?
Anh ta không sợ lúc xuống xe sẽ làm đối phương sợ hết hồn?
Không!
Không phải anh ta đi xem mắt!
Mà nhất định là đi đâu đó để làm việc, mà việc này rất lớn, rất khó khăn, vậy người tự tin như anh ta sao phải giấu tôi? Chắc chắn việc này đa phần là nguy hiểm!
Tôi cũng không biết làm thế nào, cũng không biết khi nào Sầm Cửu Nguyên xuống xe, chỉ đành viết một đoạn tin nhắn gửi cho anh ta: “Cô cà lăm đi tìm anh, phá hỏng cuộc xem mắt, thấy tin thì nhắn lại.”
Cho đến khi trời sáng, tôi vẫn không nhận được cuộc gọi nào của Sầm Cửu Nguyên.
Thế là tôi biết xảy ra chuyện rồi.
Nếu Sầm Cửu Nguyên ngồi trên chiếc xe chở hồn đó thì trước khi trời sáng sẽ xuống khỏi xe, chỉ cần anh ta xuống xe, chắc chắn sẽ thấy tin nhắn rồi gọi lại cho tôi. Nhưng anh ta không làm vậy. Chứng tỏ, anh ta chưa hề xuống xe, hoặc đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Cả buổi sáng tôi không ngừng gọi cho Sầm Cửu Nguyên, nhưng không một lần nào thành công, tới buổi trưa thì tôi đã hoàn toàn từ bỏ hành động ngu ngốc đó, đặt điện thoại xuống, đợi đến đêm, sẽ dâng hương vấn linh.
Thuật vấn linh là Sầm Cửu Nguyên dạy tôi.
Anh ta nói, đây là pháp thuật cơ bản của Long Hổ Sơn, thường dùng để hỏi những linh vật bên đường hoặc là hỏi những thứ đơn giản.
Anh ta dạy tôi tương đối nhiều, mà chỉ có thuật này là tôi học cẩn thận nhất, bởi sau khi học, mỗi buổi tối chủ nhật tôi đều thắp hương vấn linh, mời linh vật thay tôi về nhà xem tình hình bố mẹ tôi, chỉ cần thấy bố mẹ vẫn còn khỏe mạnh, La Việt học hành thuận lợi, còn tán được một em hot girl cùng trường, thân ở xa, tôi cũng an tâm ít nhiều.
Đương nhiên, tôi cũng hỏi một người.
Đó là Âm Thao.
Nhưng cho dù tôi hỏi thế nào, dùng hết sức để hỏi, cũng chẳng thể hỏi được một chút thông tin nào của hắn.
Lúc này, tôi cũng không hỏi được, tôi không thể hỏi được bất cứ thông tin nào của Sầm Cửu Nguyên.
Tôi đốt ba nén nhang, chắp tay trước bức ảnh tổ sư của Sầm Cửu Nguyên: “Tín nữ Viên Phi Phi, đột nhiên không thể liên lạc với thiên sư đời thứ ba mươi chín Sầm Cửu Nguyên của quý phái, nay thắp ba nén hương, hy vọng tổ sư gia phù hộ cho tín nữ thuận lợi tìm được Sầm Cửu Nguyên.”
Nói xong, tôi liền lầm rầm niệm vấn linh.
Nhưng hôm nay thật đen đủi.
Ba nén hương đã cháy gần hết, cũng không có chút hồi âm nào!
Sầm Cửu Nguyên cho dù là lên chiếc xe chở linh hồn thì ít ra cũng có con ma nào đó thấy anh ta trên chiếc xe đó!
Nhưng lần này, lại chẳng có một tin tức gì?
Tôi cảm thấy bất an.
Mắt phải lại cứ giật liên hồi.
Thuật vấn linh không được hỏi quá nhiều, ba hôm chỉ được hỏi một lần, cho nên sau khi thất bại, tôi chỉ còn cách gấp hạc, dùng cách gấp hạc hỏi đường mà Sầm Cửu Nguyên dạy, chính là dùng một phần ý thức của mình đặt lên con hạc giấy, làm phép cho nó bay đi tìm người hoặc tìm đường.
Nói như Sầm Cửu Nguyên thì thần thức của người đặt lên con hạc sẽ theo con gió mà bay, thế là có thể bay càng cao, nhìn càng xa, đi đến nơi càng xa, có thể tìm thấy đường hoặc tìm thấy người.
Nhưng pháp thuật này một ngày cũng chỉ có thể dùng một lần, sau mười ngày phải nghỉ ngơi một tháng mới có thể sử dụng tiếp được, bởi vì con người có ba hồn bảy vía, gộp lại cũng chỉ có mười phần thần thức, dùng hết thì phải nghỉ ngơi mới sử dụng tiếp được.
Tôi kiên trì sử dụng thuật đó, nhưng cũng chẳng tìm được anh ta.
Tôi hy vọng anh ta không xuống âm gian.
Nếu thật sự là xuống âm gian thì tôi nên tìm anh ta bằng cách nào?
*
Ngày thứ ba.
Tôi lại dùng thuật vấn linh.
“Tín nữ Viên Phi Phi, hy vọng có thể mượn sức mạnh của tổ sư gia, có thể thuận lợi tìm thấy tung tích của Sầm Cửu Nguyên đồ đệ đời thứ ba mươi chín của Long Hổ Môn, cho dù anh ta ở nhân gian hay âm gian, chỉ cần tìm thấy Sầm Cửu Nguyên, tín nữ nguyện cắt ngắn ba ngàn tơ phiền não.”
Tôi thành tâm khấn vái tổ sư gia của Sầm Cửu Nguyên, vừa niệm một lần, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Rầm!
Một tiếng, đèn tắt!
Rầm!
Hai tiếng, nến tắt, duy chỉ có hai ngọn nến trên ảnh của tổ sư gia là còn sáng!
Rầm!
Ba tiếng, nhóc Củ Cải khóc thét, tiếng khóc xé lòng!
Âm linh này thật dữ dằn.
Tôi chỉ vấn linh, gió có thể đưa câu trả lời đến, cũng không cần chúng đích thân đến, sao nó lại phải đến tận nơi?
Tôi mau chóng chạy đến bên giường đứa trẻ, lầm rầm niệm chú an thần, vừa niệm vừa vỗ nhẹ vào đầu Củ Cải, cho tới khi nó lại chìm vào giấc ngủ, lúc này tôi mới trở lại thần án, chắp tay hướng về ba nén hương hỏi: “Người đến để trả lời những vấn đề của tôi hay sao?”
Gió thổi một cái, hương rơi xuống, bày lên một chữ “Đúng”.
Con vong linh này rất dữ, tôi nhìn chữ “Đúng”, do dự một lát, cuối cùng quyết định đi mở cửa.
Trước khi ra mở cửa, tôi giấu Củ Cải trong phòng, sau đó mới đi ra mở.
Khi mở, tôi cũng cẩn thận, muốn nhìn xem bên ngoài rốt cuộc là thứ gì, thế là thi pháp mở thiên nhãn, ghé mắt qua mắt thần trên cửa nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài hành lang ánh sáng leo lét, một con ma nữ đầu tóc rối bù, toàn thân đầy máu đang đứng ở bên ngoài.
Màu đỏ. Là quỷ ác.
Vấn linh thường chỉ là những con quỷ nhỏ bình thường, chỉ hỏi vậy mà cũng động tới loại quỷ này ư?
Cạch!
Cạch!
Cạch!
Cửa gõ theo nhịp.
Trên bàn thờ hương sắp tàn, nếu hương tàn mà tôi vẫn chưa mở cửa thì con quỷ này sẽ đi, tôi cũng không thể hỏi được tung tích của Sầm Cửu Nguyên!
Tôi mất công hỏi ba ngày, tìm đường cũng ba hôm, chẳng lẽ lại bỏ qua tin tức này?
Không.
Tôi không nỡ.
Tôi cắn răng, mở cửa.
Hù!
Một trận gió lạnh thổi vào làm tôi lạnh buốt tận xương cốt.
Tôi rùng mình nhưng vẫn giữ cửa, chỉ cần không nhường đường thì nó không thể vào được nhà, cũng không mang đến nhiều phiền phức hơn.
“Cô biết Sầm Cửu Nguyên ở đâu?
Con ác quỷ không trả lời, sau khi nghe tôi nói, khuôn mặt ngây ngốc đột nhiên biến đổi, cô ta bỗng vồ vào tôi, cắn vào tay tôi!
WHAT?!
Cắn vào tay tôi?
Tôi đau đớn đẩy cô ta, nhưng trên tay đã để lại dấu răng, vết thương bật máu!
“Cô làm cái gì đấy?” Tôi bực mình hỏi!
Con quỷ dữ đó chỉ nhắm mắt, gió âm không ngừng quay trở lại người cô ta, dần dần, bộ tóc rối bù của cô ta trở nên mượt mà, khuôn mặt trắng bệch khôi phục lại thần thái vốn có, bộ váy rách rưới xộc xệch dần quay trở lại dáng vẻ ban đầu, là một bộ váy dài màu đỏ nho nhã.
Cô ta mở mắt thì đã là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Cô ta nhẹ nhàng cười với tôi: “Tôi là quỷ của Sầm Cửu Nguyên.”