Kết Hôn Âm Dương

Chương 163: Nghĩa Trang Ngoại Ô Phía Tây

Chương 163: Nghĩa Trang Ngoại Ô Phía Tây

Đúng.”
“Được. Tôi sẽ đi xem!”
Sơn Kim Đạo Trưởng đứng dậy.
“Ợ!” Anh ta ợ hơi một tiếng, sau đó cười với hai vợ chồng La Chương, rồi hành lễ: “Hôm nay cảm ơn nhị vị đã khoản đãi. Đợi đến khi hai người xác nhận được sự việc đúng sai và đồng ý để tôi mang đôi mắt của đứa bé đi thì hãy đến ngã tư mà đã gặp tôi trước đó, tôi ở đó đợi tin của hai người. Nhưng nhớ, đừng chần chừ quá lâu, ba ngày sau chính là kiếp nạn của đứa bé, hai người phải quyết định trước khi kiếp nạn đó xảy ra.”
“Được!”
*
Đợi Sơn Kim Đạo Trưởng đi khỏi, một cảm giác bất an bao trùm lên hai vợ chồng, La Chương không ngừng đi qua đi lại, cái người Sơn Kim Đạo Trưởng đó không nói rõ ba ngày tới sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng không biết vì sao, trong lòng anh ta luôn cảm thấy, có một việc gì đó đang đợi phía trước...
“Anh có thể ngừng đi qua đi lại được không?” Ái Linh ôm đứa bé, nhìn La Chương đi qua đi lại, cô ta không nén được sự phiền lòng lúc này!
La Chương chỉ đành dừng lại bước chân của mình.
Ái Linh nói: “Em biết là anh đang buồn lòng vì điều gì, nhưng anh có nghĩ rằng, việc rốt cuộc có nên để vị đạo trưởng đó mang đôi mắt của đứa bé đi hay không, anh có thể hỏi nó mà!”
“Đúng rồi! Hỏi nó!” La Chương giống như được khai sáng, vội vàng nói.
Vị đạo trưởng đó cũng biết đứa bé thông minh hơn người, nó có thể hiểu được người lớn nói gì, cũng biết gật đầu lắc đầu, việc quan trọng như thế này, sao họ có thể quyết định thay nó, mà không phải để nó tự quyết định?
Ái Linh cúi đầu nhìn đứa bé, nhẹ nhàng nói: “Nhóc Củ Cải này, vừa nãy chú đạo sĩ nói, con đều nghe hiểu hết chứ?”
Nhóc Củ Cải gật gật đầu.
Ái Linh Hỏi: “Vậy con đồng ý để chú ấy mang đôi mắt của con đi không, nếu vậy, thì con sẽ không bị lời nguyền bám lấy mình.”
Củ Cải im lặng, không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu.
La Chương thở dài, nói: “Xem ra vấn đề này quá lớn với nó, đừng nói là đứa bé, ngay cả chúng ta người lớn cũng không thể quyết định một việc tàn nhẫn như vậy được. Anh thấy, chúng ta đưa nó ra nghĩa trang ngoại ô phía Tây để xác minh lại có phải mẹ nó đã chết hay không đã!”
“Bây giờ sao?”
“Ừ, bây giờ.”
“Nhưng trời tối rồi...”
“Không sao, việc này xác minh càng sớm càng tốt.” La Chương vừa nói, vừa ra mắc áo gần cửa lấy áo khoác xuống, mặc lên người.
Ái Linh ôm đứa bé đứng lên: “Vậy em sẽ đi cùng anh.”
“Không, muộn rồi, em mà đi cùng anh thì anh lo em sẽ gặp nguy hiểm. Em ở nhà đợi, anh đi cùng đứa bé là được.”
“Vâng...”
La Chương cúi đầu, lòng đầy một bụng rối bời thơm vào má của vợ, sau đó, ôm đứa bé ra ngoài.
...
...
Đến rồi.
Họ sắp đến rồi!
Con tôi, sắp đến thăm tôi rồi...
Con người đang sâu giấc nồng trong mộ là tôi, không kìm được mà mỉm cười...
...
Họ đến rồi!
...
Tôi cảm thấy có tiếng xe dừng lại và có một chấn động nhẹ lên mộ!
...
Tôi nghe thấy tiếng đạp lên lá khô!
Họ đến rồi!
...
Rất gần!
...
Đứa bé!
Con của tôi!
Nó cuối cùng cũng đến rồi!
Mau đến đây mẹ xem, con đã lớn như thế nào rồi?
...
Khi họ đến gần, tôi cố nín thở...
Trời ạ!
Tôi rõ ràng đã ngừng thở từ lâu!
Ha ha, thật là, thấy con gái mình thì tôi tự dưng trở nên ngốc nghếch như thế, ngay đến việc mình đã ngừng thở từ lâu còn suýt quên mất...
...
La Hy chi mộ.
Sinh ngày 09 tháng 09 năm 1999
Mất ngày 26 tháng 11 năm 2019
“Ngày 26 tháng 11... không phải là ngày thứ hai mình nuôi nhóc Củ Cải hay sao? Hóa ra cô ta chết sớm thế? Chẳng trách nhóc Củ Cải khóc dã man đến vậy...”
Người đàn ông lầm bẩm.
...
“Đúng rồi, nhóc Củ Cải, con xem đây có phải mẹ con không?”
Người đàn ông bế đứa bé đến trước ngôi mộ.
...
Tôi căng thẳng đến mức tựa như lại cảm nhận được hô hấp của mình.
Đứa bé của tôi!
...
So với trước đây lúc tôi rời xa nó, nó đã lớn hơn một chút, cũng béo hơn một chút.
Chỉ là đeo thêm một cái bịt mắt xấu xí.
Nó vốn chẳng cần đeo cái bịt mắt kia!
Không, là nó nên mở mắt!
Đều là do người bố vô tình kia của nó, đã chuyển đôi mắt bị nguyền rủa sang cho nó!
...
“Sao con không có chút phản ứng nào?”
Người đàn ông nghi ngờ dò xét đứa bé.
“Cái người tên La Hy này, rốt cuộc có phải là mẹ của con?”
“Con gật đầu xem nào!”
“Thôi được, nếu con không gật đầu, thì lắc cái đầu, vậy thì ta có thể hiểu được!”
“Không gật, cũng không lắc, vậy con muốn gì?”
“Con... ngủ rồi phải không? Nè!”
...
Trái tim tôi đau nhói.
Con gái, nhất định là con oán trách mẹ, cho nên không thèm nhận mẹ nữa...
Nhưng bây giờ mẹ nằm ở đây, thì có thể làm gì được chứ?
Con thấy đấy, người đàn ông này rất tốt với con!
Nuôi con béo trắng, còn đưa con đến bệnh viện để chích ngừa.
Mà mẹ, một người mẹ không đủ tư cách, còn chẳng dám bế con ra khỏi cửa!
Tha lỗi cho mẹ, có được không...
Con của mẹ...
...
“Xem ra chẳng là gì cả rồi.” La Chương thở dài, quay người rời đi.
Đúng lúc anh ta quay người.
Động đất.
Không!
Là người chết bò lên khỏi mặt đất!
Chính là tiếng sáo quen thuộc đó!
Nó đã hại chết tôi, giờ còn muốn hại chết đứa con gái của tôi!
Âm mưu, đây chắc chắn là một âm mưu!
Sơn Kim... Sầm!
* Trong chữ Hán, chữ Sơn đặt trên chữ Kim, chính là chữ Sầm! Tác giả tách hai chữ này để thành một tên khác.
Sầm Cửu Nguyên!
Chính là anh ta!
Anh ta đã đóng giả làm thầy bói mù, để lừa La Chương và đứa bé đến!
Tôi nghiến răng kèn kèn vì lo sợ!
Trong lòng hét lên: Chạy đi!
La Chương, cái tên ngốc kia, còn đứng đó làm gì? Mau chạy đi!
Dường như là nghe thấy tiếng thúc giục của tôi, nên La Chương nhấc giò lên cổ chạy.
Anh ta mới chạy được mấy bước đã bị bộ xương trắng tóm lấy.
Tiếp đó, những bộ xương khô ấy đều nắm chặt lấy anh ta.
“Á!” La Chương sợ hãi thét lên!
Anh ta vùng vẫy, bộ xương trắng vô tình kéo chân anh ta đến bên mộ.
Không!
Nếu cứ như vậy thì La Chương và đứa bé sẽ chết ở đây.
Tôi muốn hét lên, nhưng không thể hét thành tiếng!
Mà lúc này, Củ Cải đột nhiên hét lên!
Nó mở mắt ra!
Nghĩa trang đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Tất cả những bộ xương khô không còn động đậy.
“Đôi mắt laser! Đúng đúng đùng! Chính là đôi mắt laser!” La Chương mau chóng bò dậy, nâng đứa bé lên, giống như nhấc một cái súng chỉ vào đâu bắn thẳng vào đó... nhưng điều mà anh ta tưởng tượng về đôi mắt đó và sức công phá của nó thì lại chẳng xảy ra.
Lúc này, mắt đứa bé chảy ra một dòng máu tươi.
“Sao lúc cần dùng thì không dùng được vậy?” La Chương buồn bã nhìn đứa bé, kết quả là thấy mắt đứa bé chảy xuống một dòng máu đỏ tươi, nên không bận tâm gì nữa: “Thôi, chúng ta đi khỏi đây đã! Thật là... trên đời thực sự có ma quỷ!”
Nói xong, anh ta ôm lấy đứa bé, vội vội vàng vàng chạy khỏi nghĩa địa.
Nhưng anh ta lại không chú ý...
Một cành cây khô trên mộ đang dính máu tươi của anh ta...
Đứa bé đáng thương của mẹ, xem ra là vận mệnh của con không thể yên bình...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất