Kết Hôn Âm Dương

Chương 165: Âm Khí Nhập Thể

Chương 165: Âm Khí Nhập Thể

Sầm Cửu Nguyên cười khểnh rồi rời đi.
Tôi hối hận đến mức tái tê cả lòng, nhưng tôi lại không hề có cách nào để giải quyết!
Bây giờ tôi thì có thể làm gì được chứ!
Nước mắt lạnh lẽo rơi xuống từ khóe mắt, chảy qua má...
Đứa bé đáng thương của tôi...
Tại sao số mệnh của con lại bi thảm như thế?
...
...
Tôi nằm trong mộ, không ngừng rơi lệ, cho đến đêm ngày hôm sau...
Đêm hôm sau.
Khi màn đêm buông xuống, tiếng quạ kêu khắp trời, khói trắng từ các ngôi mộ bay ra ngày càng nhiều...
Không, đó không phải là khói trắng.
Là các vong hồn!
Chúng không bò lên bằng hình hài một bộ xương khô như mọi lần, có thể là do trạng thái một linh hồn sẽ nhẹ nhàng thoải mái hơn, cho nên chúng mới bay ra bằng hình hài đó.
Chúng bay đến bên cành cây khô có dính máu, cẩn thận ngửi mùi của máu khô.
Còn có một con quỷ vừa nhặt được một chiếc ví màu đen dưới gốc cây.
Chẳng cần nói, đó chính là ví tiền của La Chương làm rơi.
Đêm qua, anh ta chạy quá vội, đầu tóc còn dính đầy lá cỏ khô, quần áo cũng bị xộc xệch, nên bị rơi đồ cũng không tránh khỏi.
Nhưng tôi biết, sự việc chẳng đơn giản như thế.
La Chương rơi lại nhiều thứ như vậy, những con quỷ này sẽ dựa vào những thứ này để đi tìm anh ta!
Lòng tôi thắt lại, linh thức cũng không nén được mà bay theo lũ quỷ ra khỏi mộ...
...
Nhà của La Chương.
Linh thức của tôi đến nhà anh ta sớm hơn lũ quỷ, vừa xuyên qua cánh cửa thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc – Sầm Cửu Nguyên!
Thầy bói mù mê hoặc La Chương quả nhiên là anh ta!
Hắn ta muốn làm gì đây?
Ồ, không, việc mà hắn ta làm còn chưa hoàn thành, cho nên, bây giờ hắn ta lại đến nhà của La Chương.
“Đại tiên, tôi... tôi tin lời của ngài! Bởi vì khi đến nghĩa địa đó tôi đã gặp ma quỷ! Rất nhiều con bò từ trong mộ ra, chúng, chúng còn tóm lấy chân tôi, suýt chút nữa thì chôn tôi dưới mộ! Không ngờ trên đời thật sự có ma quỷ!” La Chương sợ hãi nói với Sơn Kim Đạo Trưởng.
Xem ra, Sơn Kim Đạo Trưởng cũng vừa đến nơi.
“Ngài xem chân tôi!” La Chương dùng hết sức giơ chân lên trước mặt Sơn Kim Đạo Trưởng.
Chân anh ta lúc này lộ rõ một vết tay, mà nơi đó giờ tím bầm, sưng to, bên cạnh đó da thịt cũng xanh xanh tím tím, nhìn như có vẻ bị trúng độc.
La Chương sợ hãi nói: “Từ lúc ở nghĩa địa về, tôi ngủ dậy thì biến thành thế này. Thời gian càng dài, chân tôi càng đau, không thể chạm vào nước, cũng không thể đặt chân xuống đất! Cho nên tôi chỉ có thể bảo Ái Linh mời ngài đến.”
Sơn Kim Đạo Trưởng nhìn chân anh ta, nói: “Đây là bị nhiễm âm khí rồi! Anh không đến bệnh viện xem hay sao?”
La Chương: “Không.”
“Đúng rồi đấy, nếu để bác sĩ đến coi thì càng nghiêm trọng. Anh không cần lo, tôi có cách làm âm khí bị hút ra ngoài, nếu muộn, e là cái chân này của anh sẽ hỏng, tới lúc đó, ngoài việc đến bệnh viện cắt chân, thì không còn cách nào cả!”
Nói xong, Sơn Kim Đạo Trưởng ngồi lên một chiếc ghế nhỏ, mò mãi trong túi, cuối cùng cũng lôi ra ba nén hương.
Anh ta nói với La Chương: “Hương này phải dùng tam muội chân hỏa đốt lên, mới có thể thu hút dương khí. Đợi chút nữa, tôi dùng hương này hơ lên chân của anh, âm dương tương khắc, rất nhanh sẽ giúp anh ép được âm khí ra khỏi người.”
“Được.” La Chương rưng rưng nước mắt, vội vội vàng vàng gật đầu, giờ thì Sơn Kim Đạo Trưởng có nói gì thì anh ta cũng tin!
Thế là Sơn Kim Đạo Trưởng dùng lửa tam muội đốt ba nén hương, sau đó lật ngược ba nén hương đó hướng về phía chân của La Chương.
Vừa chỉ sang, thì từ phía La Chương đã vang lên tiếng thét chói tai như con heo bị thiến!!
“Đừng lo lắng, âm dương tương khắc, đau vì âm khí và dương khí phản ứng lại với nhau. Anh chịu khó chút, rất nhanh sẽ khỏi thôi.” Sơn Kim Đạo Trưởng an ủi.
La Chương toát mồ hôi, cắn chặt răng hỏi: “Cần bao lâu?”
Sơn Kim Đạo Trưởng nói: “Một tiếng đồng hồ.”
“...” La Chương ngán ngẩm, kìm nén một hồi, cuối cùng cũng không chịu được phải bật ra câu chửi thề.
“Chịu khó một chút, qua được sẽ không còn đau nữa.” Sơn Kim Đạo Trưởng cười, nụ cười của anh ta không rõ là cười thiện ý hay cười mãn nguyện trước sự đau khổ của người khác.
La Chương đau đến mức không thể làm gì được, nên cũng không để ý đến nụ cười trên môi của Sơn Kim Đạo Trưởng.
Lúc này, Sơn Kim Đạo Trưởng muốn để La Chương quên bớt cái đau hỏi: “Đúng rồi, đêm qua anh đưa đứa bé đến nghĩa trang ngoại thành, có phát hiện ra cái gì không?”
La Chương cắn chặt hàm răng, cố nén đau, khổ sở nói: “Tôi nhìn thấy một ngôi mộ.”
Sơn Kim Đạo Trưởng: “Mộ như thế nào?”
La Chương: “Mộ của một người tên La Hy! Tôi hỏi nhóc Củ Cải, La Hy có phải mẹ nó không, nó không gật, cũng không lắc, cho nên tôi cũng không biết là có phải không.”
Sơn Kim Đạo Trưởng: “Nếu lắc đầu thì không phải rồi. Nhưng nếu không gật cũng không lắc, thì tám phần là thật.”
La Chương nén đau: “Sao lại thế?”
Sơn Kim Đạo Trưởng: “Củ Cải thông minh sớm, vừa sinh ra đã hiểu chuyện, ai tốt với nó, ai không tốt với nó, trong lòng nó hiểu nhất. Mẹ nó lúc ra đi không dỗ nó tử tế, rồi cứ thế mà đi, vứt nó ngay ngoài cửa, đối với nó mà nói, e là không vượt qua nổi nỗi đau này. Nó không chịu gật đầu, e là đang có lòng oán hận mẹ nó.”
“Nhưng mẹ nó chẳng còn cách nào khác, cô ta đưa nó cho người khác rồi ngày thứ hai đã qua đời rồi. Nếu tôi là cô ta, tôi cũng làm vậy.” La Chương nói.
Sơn Kim Đạo Trưởng nói: “Củ Cải hiểu chuyện sớm, nhưng không thể tính là nó đã trưởng thành. Nó đương nhiên không thể hiểu được hành động này của mẹ nó, chỉ nhớ mẹ nó đã vô tình mà vứt bỏ nó lại thì sao?”
“Chắc là vậy.” La Chương chán nản nói: “Vậy chỉ có thể đợi nó lớn hơn chút, nó sẽ tự hiểu là vì sao. Ài...”
“Chắc vậy.” Sơn Kim Đạo Trưởng nói.
Sau một giờ hơ hương lên vết thương, thì hương cũng sắp hết, Sơn Kim Đạo Trưởng nắn vào chân La Chương, thấy vết phồng rộp cứng cứng tím đen lúc trước giờ đã mềm ra, thế là dập tắt hương, quay đầu bảo Ái Linh mang cái chậu rửa mặt nhỏ đến.
Ái Linh mang đến, Sơn Kim Đạo Trưởng liền đặt chân của La Chương vào, sau đó dùng móng tay cái cứa lên vết thương của La Chương.
Nháy mắt, máu trên chân của La Chương chảy ra ào ào!
Máu chảy ra toàn là máu đen, đen đến mức không còn thứ gì đen hơn nữa.
Khi máu chảy xuống, màu đen của máu dần dần nhạt đi, sau đó biến thành màu trắng.
Trong chớp mắt, máu màu trắng đó tách ra giống như tách những tế bào, biến thành những cá thể nho nhỏ dài dài, còn biết động đậy.
Chúng động đậy.
Và khi chúng tạo thành một bầy lúc nhúc thì tất cả mọi người đều nhìn rõ nó là thứ gì!
Đó là…
Con giòi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất