Kết Hôn Âm Dương

Chương 166: La Chương, Bọn Ta Đến Tìm Mi Đây (1)

Chương 166: La Chương, Bọn Ta Đến Tìm Mi Đây (1)

Giòi là sao?
Chính là những con giòi loe ngoe trên bộ xương người chết lúc thịt rữa nát.
Những còn giòi trắng trắng béo múp, đang ngọ nguậy thành đám, cho dù không bị chứng sợ những thứ lúc nha lúc nhúc, thì khi nhìn thấy cũng đủ buồn nôn.
“Ọe...!” Ái Linh đứng bên cạnh quả nhiên không chịu đựng được, bụm miệng, lùi xa khỏi chỗ đó.
“Đại tiên!” La Chương sợ hãi hét lên!
Sơn Kim Đạo Trưởng ngay lập tức lôi ra một lá bùa trong áo, ném vào chậu rửa mặt, vốn dĩ muốn trấn áp bọn giòi này lại, không ngờ là bùa ném xuống mà lũ giòi bọ lại dạt sang hai bên, giống như mở một cái miệng to ra, nuốt chửng luôn lá bùa đó!
“Nó” sau khi nuốt, còn nhai nhóp nhép.
Lúc này, những con giòi bọ đó dính lại biến thành hình dáng – một đầu người!
Tuy chỉ là một đám giòi bọ, nhưng chúng lại có thể kết thành hình mặt người, đến ngay cả mắt, mũi miệng cũng rất rõ ràng!
Đó, rõ ràng là một con người!
Sự tình cũng không đơn giản như thế.
Đám giòi bọ cứ thế dần dần nhô cao lên, giống như một người sống, ngày càng nhô cao cơ thể lên...
Thấy cảnh tượng kỳ quái đó, Sơn Kim Đạo Trưởng vội vàng kéo La Chương, cùng với chiếc ghế anh ta đang ngồi xa đến mười bước chân!
“Chuyện gì xảy ra thế này?” La Chương hốt hoảng hỏi!
Sơn Kim Đạo Trưởng nói: “Xem ra, con quỷ đó không chỉ đơn giản đem âm khí bơm vào cơ thể anh, mà nó còn tự nhét bản thân nó vào vết thương của anh! Giờ nó xuất hiện, là cả một con quỷ đây! La Chương, anh đã dẫn ma quỷ về nhà rồi!”
“Quỷ?” Ái Linh kinh ngạc hét lên: “Đây chính là quỷ? Quỷ trông tởm lợm thế này sao?”
Sơn Kim Đạo Trưởng bật cười: “Tởm lợm hơn con này cũng có!”
Nói xong, anh ta đút tay vào túi, móc ra nén hương như lúc trước đã dùng, rồi lại sờ vào túi và móc ra kiếm gỗ đào.
Trước đó, khi anh ta lôi thẻ hương từ trong túi ra thì La Chương và Ái Linh không ngạc nhiên lắm, nhưng lần này khi nhìn thanh kiếm thì cả hai đều ngạc nhiên!
Thanh kiếm thì dài, mà túi thì ngắn, Sơn Kim Đạo Trưởng rốt cuộc là làm cách nào?
Hai người họ không khỏi tò mò, cùng nhau nhìn vào chiếc túi thần kỳ đó.
Nhưng Sơn Kim Đạo Trưởng dường như là đã quá quen thuộc, cũng không để ý nhiều, mà bước mau lên phía trước, cầm thành kiếm huơ huơ mấy đường vào đám giòi bọ một hồi.
La Chương và Ái Linh tuy không biết Sơn Kim Đạo Trưởng đang làm gì, nhưng cũng đoán là đang vẽ một tấm bùa lên không trung.
Sơn Kim Đạo Trưởng không cần dùng đến bút, đã tạo nên một tấm bùa lửa, ném vào người giòi bọ đó. Lửa vừa đánh vào người giòi bọ thì nghe thấy tiếng hét đau đớn của con quỷ kia.
Sơn Kim Đạo Trưởng làm thêm mấy lần thì người giòi bọ cũng bị đốt sạch dần dần!
Khi con giòi cuối cùng bị đốt sạch trong chậu rửa mặt, Sơn Kim Đạo Trưởng lúc này mới thở phào: “Xong rồi!”
Bấy giờ La Chương và Ái Linh đang co ro trong góc tường mới thở phào: “May có ngài, không thì chúng tôi...”
Cộc cộc cộc!
Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Âm thanh phát ra, làm cho trái tim trong lồng ngực của đôi vợ chồng trẻ thót lên tận cổ!
“Muộn thế này, bạn bè của hai người còn đến?” Sơn Kim Đạo Trưởng khe khẽ hỏi.
La Chương lắc đầu nói: “Muộn thế này, thường sẽ hẹn trước mới đến nhà, nhưng hôm nay chúng tôi không hề hẹn ai cả!”
“Chẳng có nhẽ là do tối qua anh đến nghĩa địa kia và đã mang thứ gì đó bẩn thỉu về nhà?”
Nghe đến đây, tôi thật muốn nhổ ngay bãi nước bọt vào mặt Sầm Cửu Nguyên!
Đêm qua là ai đã lừa La Chương và đứa bé đến nghĩa trang phía Tây thành phố?
Anh ta mang về thứ gì kỳ quái, chẳng phải mi hiểu rõ nhất? Còn giả vờ giả vịt hỏi với han!?
“Không phải chứ?!” La Chương ngay lập tức khổ sợ kêu lên!
“Nếu vậy, thì nên làm thế nào?” Ái Linh lo lắng hỏi.
Lời vừa dứt...
Cộc cộc cộc!
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Sơn Kim Đạo Trưởng mau chóng phẩy tay, ra hiệu cho đôi vợ chồng trẻ không phát ra tiếng: “Đừng lo, mọi điều đều có tôi ở đây.”
Nghe anh ta nói thế, thì La Chương và Ái Linh đều yên tâm hơn.
Sơn Kim Đạo Trưởng ra hiệu cho hai người họ không động đậy, còn mình thì nhẹ nhàng đi về phía cửa, khẽ ho nhẹ, nói to: “Muộn thế này rồi! Ai đấy!?”
Bên ngoài vọng vào một giọng trầm, nghe thì giống như người bình thường, nhưng lại làm cho người ta lạnh sống lưng: “La Chương có nhà không?”
Sơn Kim Đạo Trưởng nói: “Anh tìm nhầm nhà rồi, nhà này không ai họ La cả! Anh đi chỗ khác tìm nhé!”
“Vâng.” Người đó không biểu hiện gì, quay người bước đi.
Bước chân của người đó nặng nề, mỗi bước chân gõ lên nền hành lang, giống như là chân anh ta đang đi một đôi giày luyện từ sắt nặng mấy chục ký.
Sơn Kim Đạo Trưởng thở phào, đi tới trước mặt hai vợ chồng trẻ, nói: “Không sao, vừa nãy con quỷ đó tìm La Chương, mà nghe tôi đáp lại, nó nghe không phải là La Chương thì đi rồi, tạm thời sẽ không quay lại.”
“Vậy ngộ nhỡ sau này nó quay lại, thì...”
Ái Linh còn chưa nói dứt lời thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ!
Cộc! Cộc! Cộc!
Nhịp phách, giống hệt lúc trước!
Sắc mặt La Chương và Ái Linh đột nhiên xanh lét.
Sơn Kim Đạo Trưởng nói “tạm thời không quay lại”, nhưng cái tạm thời đó cũng ngắn quá đi mất?!
“Không sao không sao, để tôi xử lý.” Sơn Kim Đạo Trưởng lau mồ hôi, lại ra hiệu cho hai người họ không phát ra tiếng động, tự mình đi ra, hắng giọng, lớn tiếng nói: “Muộn vậy rồi, rốt cuộc là ai vậy?!”
Bên ngoài cửa, một giọng õng ẹo hỏi: “La Chương có nhà không?”
Sơn Kim Đạo Trưởng nói: “Không có! Ở đây không có ai họ La cả, cô tìm nhầm nhà rồi, đi nơi khác tìm đi!”
“Nhưng, chứng minh thư của anh ta ghi rõ địa chỉ này, tôi không nhìn nhầm đâu.”
“Chứng minh thư?” Sơn Kim Đạo Trưởng quay đầu lại, chán nản nhìn La Chương, khe khẽ nói: “Anh còn làm rơi đồ ở nghĩa địa?”
La Chương gật đầu: “Ví tiền... nhưng, tôi đã không cần nữa!”
Nghĩa địa đáng sợ đó, anh ta chắc cả đời chẳng dám đến lần nữa!
Sơn Kim Đạo Trưởng chán nản mắt trợn trắng lên, rồi quay đầu lại phía cửa nói: “Không cần nữa! Chứng minh thư đó tặng cho cô!”
Người đàn bà đó cười hì hì: “Cho nên, anh chính là La Chương?”
Sơn Kim Đạo Trưởng khựng lại: “Tôi không phải.”
Người đàn bà đó lại nói: “Nếu anh không phải La Chương thì tại sao lại nói không cần chứng minh thư nữa? Người khác có thể quyết định thay?”
Sơn Kim Đạo Trưởng há mồm, không biết nói gì nữa.
“Mở cửa đi, La Chương, chúng tôi biết anh ở trong đó.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất