Chương 169: Mèo Đen Thành Tinh
“Mau lên! Mọi người đều đang đợi!” Mao Kiến Khang không vui thúc giục.
La Chương quay đầu, bàng hoàng nói: “Đứa bé biến mất rồi!”
“Làm sao có thể như thế được!” Mao Kiến Khang thất kinh, bất giác đứng bật dậy, nhìn vào chiếc nôi, chỉ thấy một chiếc nôi trống rỗng, chẳng thấy đứa bé đâu!
Thế là hắn tức giận nói: “Chẳng có đứa bé nào cả! La Chương, cậu định lừa tôi?! Đã vậy thì, cậu phải đi theo chúng tôi!”
Lời vừa dứt, một trận cuồng phong nổi lên, làm đứt sợi dây chuông, dường như có thứ gì đó vượt qua!
La Chương sợ hãi tột độ, khi anh ta tưởng mình sẽ chết, Mao Kiến Khang đột nhiên giật nảy người, ngã ra đất, toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép, sau đó giống như một người bình thường, lại bật dậy, chùi đi bọt mép trắng bên khóe miệng, chạy về phía dây chuông, tóm lấy hai đoạn bị đứt, nhanh chóng buộc lại!
Tinh tang tang!
Tiếng chuông reo lên ầm ĩ!
“Tường thụy ngự miễn, ác linh lui bước!” Nghe giọng thì đúng là Sơn Kim Đạo Trưởng, anh ta tiếp tục ném ra một tấm bùa, trong chốc lát, cơn gió lạnh bị hút hết ra ngoài, rất nhanh, dải chuông lại trở nên bình thường, dường như những con quỷ kia đều đã đi mất.
Sơn Kim Đạo Trưởng lau mồ hôi, sau đó bước nhanh đến bên chiếc nôi, cũng chẳng cần phải kiểm tra tỉ mẩn, bởi vì trong chiếc nôi đó có người hay không thì có thể nhìn thấy luôn được!
Vừa nãy anh ta còn đang ôm đứa bé, nháy mắt làm cái thuật thông linh, mà đứa bé đã biến mất?!
Anh ta nhặt lên một sợi lông đen, lông mảnh và mềm, rõ ràng là của con mèo đen!
Vậy chẳng có gì mà phải bàn cãi, bởi vì anh ta đã từng nhìn thấy con mèo mập ú nhà La Chương nuôi!
Anh ta đặt chiếc lông mèo lên mũi ngửi, sau khi ngửi đến lần thứ ba thì không nén được bật cười: “Hay, con mèo này đã thành tinh rồi! Mà ta lại không phát hiện ra, còn để nó ăn cắp mất ma đồng!”
Anh ta quay đầu lại nói với vợ chồng La Chương: “Tôi không biết đâu, đây là con mèo mà nhà hai người nuôi, chắc chắn hai người có cách để tìm nó và làm cho nó nghe lời! Những gì tôi nói, thì cũng đã nói rồi, tìm thấy nó thì đem tới nghĩa địa, nếu không, người phải chết chính là hai người!”
Nói xong, Sơn Kim Đạo Trưởng phẩy tay, thu dọn hết đồ đạc, sau đó đi thẳng ra cửa!
Cho tới tận khi Sơn Kim Đạo Trưởng biến mất trong tầm mắt, La Chương và Ái Linh mới hoàn hồn, Ái Linh sờ vào lồng ngực nói: “Vừa nãy là sao? Sao đại tiên đột nhiên lại hung dữ như thế, anh ta... anh ta không phải là đang lừa chúng ta đó chứ?”
La Chương nói: “Là ý gì?”
Ái Linh nói: “Em thấy sự thay đổi của đạo trưởng này quá lớn! Vừa nãy ngữ điệu mà anh ta nói, chính là anh ta đang muốn có đứa bé này, chứ không phải đám ma quỷ ở nghĩa địa đó. Cho nên, em không khỏi hoài nghi, tất cả những điều này đều là một tay anh ta dựng lên, làm cho chúng ta mắc lừa, sau đó quang minh chính đại đem đứa bé đi! Anh nói xem, có phải như vậy không?”
Nghe những lời này, cái xác đã chết của tôi rất muốn gật đầu lia lịa để đồng ý!
Đúng rồi!
Cuối cùng thì hai người cũng tỉnh táo! Cuối cùng thì chân tướng của tên họ Sầm kia cũng lộ rõ!
Chính xác, tất cả những điều này đều là anh ta đã lừa hai người!
Anh ta muốn có đứa bé!
Đứa bé chỉ cần rơi vào tay anh ta, hậu quả khó lường!
May mắn.
Con mèo nhà hai người đã thành tinh và lén trộm đứa bé mang đi. Nó đem đứa bé đi lúc nào, ngay cả tôi cũng không phát giác ra!
Hy vọng nó mang đứa bé đi xa xa, từ nay về sau, không có người nào tìm thấy đứa bé nữa...
La Chương cẩn thận suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại thấy thái độ và ngữ khí của Sơn Kim Đạo Trưởng có vẻ không đúng chút nào, đâu có giống người nhiệt tình giúp đỡ, mà rõ ràng là muốn kề dao vào cổ người khác, ép họ đến chỗ chết mới đúng!
“Đúng thật, thuật thông linh ấy, người mà chúng ta nhìn thấy chỉ là một mình anh ta thôi, rốt cuộc là một người diễn, hay thật sự có thuật thông linh, chúng ta cũng chẳng thể biết được. Hơn nữa khi mở cửa, chúng ta cũng chẳng thấy một con quỷ nào cả, anh cũng thấy kỳ quặc, chúng ta chỉ là đưa đứa bé đến thăm mộ mẹ của nó, tại sao có thể gây họa diệt thân được? Vậy thì những lời của Sơn Kim Đạo Trưởng đó giờ nghe ra lại chẳng đáng tin.” La Chương nói.
“Không, có một câu nói mà em không nghi ngờ.” Ái Linh đột nhiên hưng phấn nói.
La Chương băn khoăn: “Câu nào?”
Ái Linh kích động nói: “Anh ta nói Mạc Mạc thành tinh! May quá, chúng ta chưa triệt sản cho Mạc Mạc, nếu không thì nó giờ đã là yêu tinh thái giám. Oa ha ha! Thật là thảm! May còn chưa tuyệt đường sinh sản! Ha Ha Ha!!”
La Chương thấy khổ não!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như đúng là có lý...
Cũng may, mấy năm trước còn không nỡ triệt sản nó, không thì bây giờ nó thành... Đúng là thê thảm.
“Người ta nói mèo biến thành người sẽ rất đẹp, vậy thì con trai của chúng ta sẽ rất đẹp trai!” Ái Linh kích động gõ vào người La Chương nói: “Em đang tưởng tượng ra Mạc Mạc sau khi biến thành người sẽ như thế nào, chắc chắn là rất đẹp, con trai chúng ta sẽ rất đẹp đấy!”
La Chương thấy khổ não quá chừng, trong đầu vẫn lởn vởn hình ảnh con mèo béo ú, có tưởng tượng thế nào, thì sau khi thành người cũng không thể đẹp được...
“Em yêu, em có chắc nó không biến thành heo?” La Chương cuối cùng cũng không nén được nói.
“Cái này...” Ái Linh méo mặt, bởi vì cô ta cũng đang tưởng tượng ra thân hình mập ú của nó.
Nếu là mèo thì mập mạp lại vô cùng đáng yêu.
Nhưng khi biến thành người, nếu béo ú, thì lại...
“Dù gì đi chăng nữa, em cũng muốn thấy Mạc Mạc trong hình hài con người! Cho dù nó có biến thành heo.” Ái Linh nói xong, lại vui vẻ trở lại.
Đôi vợ chồng này đúng là ngây thơ lương thiện, cho dù là chuyện gì xảy ra, thì họ đều vui vẻ, đó cũng chính là lý do tôi để lại con trước cửa nhà họ và cũng mong nhóc Củ Cải có thể vui vẻ trưởng thành.
Trông hai người họ dường như quên mất vừa bị ác linh uy hiếp, tôi cười nhẹ nhàng, rời khỏi nhà họ, đi tìm tung tích của con gái...