Chương 168: Dưới Lòng Đất Cô Đơn, Tôi Muốn Tìm Một Người Bầu Bạn
Nói đến “nó”, ai cũng nhất loạt im lặng.
“Nó” là ai, thì trong lòng họ đều có đáp án.
Đối với một con mèo, con chó nuôi bốn năm năm và một đứa bé mới đến một tháng thì tình cảm đương nhiên là không bằng.
Càng huống hồ, nó chính là khởi nguồn của mọi chuyện...
Nếu như không có nó, thì gia đình họ vẫn sống vui vẻ bên nhau, thậm chí còn là một gia đình hạnh phúc vô lo vô nghĩ...
Sơn Kim Đạo Trường lúc này dùng một âm thanh vô cùng mê hoặc: “Đứa bé đó vốn dĩ là do người và quỷ sinh ra, cho dù có đưa nó đi, thì chẳng qua cũng là đem nó về với đúng nơi của nó. Hơn nữa, mẹ đẻ của nó còn đang ở dưới lòng đất đợi nó...”
La Chương hơi động lòng.
Ái Linh cũng thế.
Họ không nén được nhìn vào đứa bé đang nằm trong nôi.
Vốn dĩ, họ cho rằng khi nhìn nó lấy một cái, có thể thức tỉnh sự thiện lương trong lòng họ, để họ có thể bỏ đi cái suy nghĩ đó, nhưng khi nhìn Củ Cải, lại làm họ cảm thấy kiên quyết hơn.
Bởi vì, đứa bé này sắc mặt điềm tĩnh, khuôn mặt phúng phính lại không có vẻ ngây thơ của một đứa bé, mắt nhắm nghiền, nếu không vì khóe miệng nó dẩu lên, thì họ còn tưởng nó đang ngủ, nhưng nó không hề. Nếu nó ngủ thì khóe miệng sẽ không dẩu lên – đứa bé này thông minh sớm, nó có thể nghe thấy tất cả, vậy mà lại điềm nhiên, không vui, không giận, dường như là đã quen với việc bị bỏ rơi.
Đã quen, thì... có bị bỏ rơi một lần cũng chẳng làm sao...
“Meo~” Con mèo đen nằm dưới nôi ai oán kêu lên một tiếng, cũng không biết nó vui hay buồn?
Sơn Kim Đạo Trưởng bước qua, chuẩn bị ôm đứa bé lên thì lúc này Ái Linh không nén được nói: “Đại tiên, chẳng lẽ không còn cách nào khác? Tôi nhớ ngài có nói, quỷ ám người là do chúng có lời khẩn cầu. Muốn kéo La Chương xuống địa ngục, cái lời khẩn cầu này chỉ là điều mà chúng ta đoán, chứ chưa chắc đã là sự thật! Ngài... không phải nên chứng thực rồi mới quyết định làm gì?”
“Thôi được, tôi cũng không đành lòng hy sinh một mạng người.” Sơn Kim Đạo Trưởng đặt đứa bé xuống, tiếp đó đưa cho La Chương và Ái Linh mỗi người một lá bùa, nói với họ, đây là tấm bùa hộ thân, hai người cầm theo, cho dù là nhìn thấy gì, hoặc nghe thấy gì, cũng không được bỏ tấm bùa này ra.
Hai người đều ngoan ngoãn nghe lời.
Sơn Kim Đạo Trưởng lại làm một thuật pháp, thậm chí còn bày biện đồ tế, rồi lúc này mới mở cửa đón khách.
Cửa vừa mở.
“U u...” Đột nhiên một trận gió lạnh buốt tràn vào nhà.
Tiếp đó chuông rung lên tang tang, hóa ra Sơn Kim Đạo Trưởng đã treo những dải dây có chuông chắn ngang cửa, trên đó có vô số chuông nhỏ.
Những chiếc chuông cũng rất ngoan ngoãn, khi gió thổi vào thì không hề động đậy, một lúc sau mới leng keng kêu lên, dường như là có vật gì đó vô hình động phải và bị giữ lại, cho nên mới bắt đầu rung lên.
Sơn Kim Đạo Trưởng cầm một bó hương, đi loanh quanh trong nhà với những bước đi lạ lùng, La Chương nhìn rất nhiều lần mới hiểu ra: Hóa ra Sơn Kim Đạo Trưởng đang bước theo thất tinh, dùng chân tạo thành hình dáng bắc đẩu thất tinh!
Chỉ thấy Sơn Kim Đạo Trưởng múa may một lúc, trong miệng niệm niệm, cái giọng điệu đó không phải là nói ra, mà là đang hát, giọng điệu kỳ quái, không nghe hiểu được anh ta đang lầm rầm cái gì, nhưng đại ý thì là: Hôm nay có Sơn Kim Đạo Trưởng, trên đường thấy chuyện bất bình, muốn giúp một người đàn ông họ La thi triển thuật thông linh, muốn đạt được thỏa hiệp với chư vị quỷ bằng hữu. Nếu họ đồng ý thì xin hãy cử ra một người, nhập vào Sơn Kim Đạo Trưởng, rồi thông qua anh ta để tiến hành đàm phán với La Chương.
Nội dung đại khái là vậy, vừa dứt lời thì thấy người Sơn Kim Đạo Trưởng giật đùng đùng, hai mắt trợn ngược, toàn thân co giật, được một lúc thì trở về trạng thái bình thường, nhưng thần thái, dáng điệu thì như biến thành kẻ khác, xông đến bên La Chương và Ái Linh cười dung tục.
Ái Linh căng thẳng kéo tay chồng, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn anh ta.
La Chương ho một tiếng, lấy hết can đảm, nói với người đối diện: “Anh là ai?”
Sơn Kim Đạo Trưởng mở miệng, giọng nói lúc này biến thành một người đàn ông khác. “Tôi là Mao Kiến Khang.”
Lúc này thì đúng là một người khác!
La Chương căng thẳng liếm môi: “Mao Kiến Khang, chúng ta quen biết nhau không?”
Mao Kiến Khang nói: “Không quen.”
La Chương: “Vậy anh tìm tôi có việc gì?”
Mao Kiến Khang: “Dưới kia cô đơn quá, muốn tìm người bầu bạn.”
La Chương nghe thế thì tức giận nói: “Còn chê ít bạn hay sao? Tôi thấy các người ở đó không ít người!”
Mao Kiến Khang cười hì hì nói: “Không đủ, không đủ, đều là hàng xóm cũ, quá quen thuộc rồi, không vui nhộn lên được. Cần có người mới, tươi mới, náo nhiệt.”
La Chương suýt phun máu: “Các người coi mạng người như cỏ rác!”
Mao Kiến Khang nói: “Người sống mới nói như vậy được, chúng tôi chết rồi, thì gọi là ‘tìm bạn’ thôi!”
Thổ phỉ!
Thật là cái logic của bọn thổ phỉ!
Ái Linh kéo gấu áo của La Chương, khe khẽ nhắc nhở: “Vào đề đi đã, hỏi hắn, làm thế nào mới tha cho anh?”
La Chương hỏi: “Tôi vẫn chưa muốn chết, cũng không muốn làm bạn với mấy người. Anh nói xem, tôi phải làm thế nào, thì các người mới chịu tha mạng cho tôi?”
Mao Kiến Khang nói: “Một mạng đổi một mạng, cậu không muốn chết, thì có thể đưa mạng của người khác ra đổi.”
Nói rồi, đôi mắt thô bỉ của người đàn ông lướt sang người của Ái Linh, rồi quẹt quẹt nước miếng: “Cô gái này cũng xinh đấy, cậu để cô ta đến chơi cùng chúng tôi, thì còn hơn là cậu đến. Thế nào, đổi không?”
La Chương giật thót, mau chóng kéo vợ ra đằng sau lưng: “Người này không đổi được!”
Mao Kiến Khang nói: “Vậy thì cậu theo chúng tôi!”
Ái Linh tóm lấy tay của La Chương: “Anh không được đi theo họ, chúng tôi lấy... lấy đứa bé gái đó để đổi, có được không?”
“Đứa bé gái?” Mao Kiến Khang nghiêng đầu nghĩ ngợi, một lúc sau mới nói: “Được, hôm nay ít nhất một người phải đi theo chúng tôi mới được.”
La Chương và Ái Linh thở phào, trong lòng cảm thấy có lỗi, nhưng nghĩ đến thân thế của đứa bé thì lại cảm thấy thoải mái hơn.
La Chương đứng thẳng người, chạy sang bế đứa bé ôm lại cho Mao Kiến Khang, nhưng khi đến bên chiếc nôi, lại đột nhiên phát hiện... đứa bé đã biến mất!
Đứa bé đâu?
Đứa bé không thấy đâu nữa?
Không chỉ đứa bé, mà ngay cả con mèo đen cũng biến mất!
Trên chiếc chăn trắng phau trong chiếc nôi bây giờ chỉ còn một chiếc lông màu đen...
Chẳng lẽ, con mèo đen đã ăn cắp đứa bé?
Nó chỉ là một con mèo! Mèo thì sao có thể ăn cắp đứa bé được? Càng huống hồ, chúng lại là tử địch với nhau. Bình thường còn kèn cựa nhau chán, cho nên con mèo đen sao lại lén cắp đứa bé đi được?
Suy nghĩ này quá hoang đường, con mèo nhà La Chương béo ú, nó tự mình còn chẳng đi được nữa, một con mèo béo thì không thể tha lôi được đứa bé bảy tháng được!
Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?