Chương 170: Thuật Cắt Kéo
Linh thức của tôi vượt qua các con phố, những tưởng cho rằng, mình có thể dùng cảm nhận của một người mẹ để tìm Củ Cải và mình có thể rất nhanh để tìm ra, nhưng đáng tiếc, là không thể.
Thật là kỳ lạ, một con mèo cắp theo một đứa bé, thì nó có thể đi đâu được?
Tôi cũng bất lực, chỉ còn cách quay về nhà La Chương.
Chỉ thấy hai con người đó như quên hết những việc khủng khiếp trước đó, giờ thì đang dính lấy nhau, rồi làm gì đó trong nhà bếp.
“Thuật cắt kéo này có tác dụng không?”
“Chắc là có? Anh từng nghe người ta nói, nếu mèo nhà mình đi lạc thì dùng thuật cắt kéo này, một trăm phần trăm là sẽ gọi được mèo nhà mình về!”
“Nhưng con mèo này đã thành tinh, có tác dụng không?”
“Cho dù thành tinh, thì nó vẫn là mèo phải không?”
“Hình như là thế, thế cứ thử đã.”
Thuật cắt kéo?
Trên đời lại có cái thuật gì mà tên nghe tục vậy?
Chỉ thấy hai vợ chồng họ đang đặt một cái bát nước đầy lên bếp, sau đó lấy một chiếc kéo, tách hai lưỡi kéo, sau đó đặt vào trong nước, rồi chỉnh vị trí của chiếc kéo, cho tới khi chiếc kéo hướng về phía cửa sổ mới thôi, sau đó gọi với ra cửa sổ: “Mạc Mạc, mau về đây! Mạc Mạc! Mau về thôi!”
Tôi thấy thuật gì mà có vẻ ngốc nghếch vậy.
Khi tôi đang nghĩ đây là một cách làm ngốc nghếch thì đột nhiên cửa sổ xuất hiện một bóng đen.
“Mạc Mạc!” Ái Linh xúc động gọi, chỉ vào bóng đen, kêu lên: “Mạc Mạc thật sự đã quay trở lại!”
Bóng đen béo ú đó chẳng phải là con mèo nhà họ nuôi thì còn là ai?
“Meo~” Mèo đen kêu khe khẽ, đột nhiên lại quay người nhảy xuống.
“Sao thế? Không phải đã quay về rồi ư? Tại sao lại còn đi?” Ái Linh ngạc nhiên nói.
La Chương cũng ngạc nhiên: “Không biết nữa, vừa nãy nó còn nhìn chúng ta một cái, có thể là muốn chúng ta đi theo nó, dù sao cũng là con mèo thành tinh, ai mà biết nó đang nghĩ gì? Đi, chúng ta theo sau nó.”
Nói xong, anh ta liền quay người đi tìm đèn pin, vừa tìm được đèn pin thì nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc ở ngoài cửa: “Meo~”
Dù sao cũng là con mèo mình nuôi lớn, chỉ nghe tiếng nó kêu, đương nhiên có thể nhận ra luôn. Nhưng, con mèo vừa xuất hiện ở cửa sổ không phải à? Tại sao lại xuất hiện ở cửa chính ngay được?
Khi La Chương và Ái Linh nhìn ra cửa chính thì họ ngạc nhiên phát hiện ra, cửa chính đã mở ra từ lúc nào, con mèo đen còn ngồi ngoài cửa nhìn họ.
Khi ánh mắt gặp nhau, con mèo đen liền quay người bỏ đi.
Quả nhiên là muốn đưa họ đến một nơi nào đó!
La Chương và Ái Linh mau chóng chạy theo.
Khi chạy ra đến cửa, con mèo đã chạy đến lối thoát hiểm rồi.
Bình thường lối thoát hiểm được đóng cẩn thận, nhưng bây giờ, cửa lại mở toang.
Con mèo yếu ớt không nào thể mở cánh cửa đó ra được! Xem ra nó thật sự đã thành tinh rồi. La Chương và Ái Linh nghĩ vậy.
Họ đi theo con mèo, nhưng mèo lại quay người chạy vào lối thoát hiểm.
Họ đi vào lối thoát hiểm, phát hiện con mèo đang đứng ở cuối chân cầu thang nhìn họ.
Khi họ vừa chạy theo nó, thì nó lại quay người chạy xuống dưới.
Họ đuổi theo đến cuối chân cầu thang, nghĩ rằng con mèo ở đó đợi, nhưng không hề có, họ lại chạy tiếp một tầng, thì lúc này nhìn thấy đứa bé bảy tháng đang đợi họ ở đó.
“Là nhóc Củ Cải!” La Chương nói.
Vì dưới đất lạnh nên La Chương không do dự, mau chóng đi đến bên đứa bé ôm nó lên, anh ta nhìn bốn phía, mà không phát hiện ra bóng dáng con mèo đâu.
“Mạc Mạc đâu nhỉ?” Ái Linh lo lắng hỏi.
La Chương cũng tìm quanh quất: “Không biết nó chạy đi đâu rồi, đứa bé đã tìm thấy rồi, chúng ta đưa nó về nhà trước đã.”
“Vậy Mạc Mạc đâu?” Ái Linh hỏi.
La Chương nói: “Chẳng phải đạo trưởng nói nó đã thành tinh à, nó sẽ tự mình quay về chứ? Chúng ta mở cửa, nó sẽ tự quay về.”
“Mở sẵn cửa, thì bọn ma quỷ đến, chúng ta phải làm sao?”
“Cái này...”
Cứ nghĩ đến bọn ma quỷ ở nghĩa địa kia, La Chương lại không khỏi sợ hãi, anh ta bây giờ cũng không thể biết được là những con quỷ đó là thật, hay là do Sơn Kim Đạo Trưởng bày ra? Nhưng cứ nghĩ đến bọn ma quỷ ở chỗ nghĩa địa đó thì anh ta lại thấy sợ hãi, ngay cả việc đang đứng ở cái cầu thang trống rỗng này, cũng cảm giác dường như có gió âm loanh quanh đâu đây...
Nhưng trên thực tế...
Xung quanh toàn là cầu thang, thì làm gì có gió?
La Chương sau khi cảnh giác, cũng không dám nán lại lâu ở đó, sắc mặt trắng bệch nói: “Em nói đúng, chúng ta về nhà đã, ngộ nhỡ những con quỷ đó lại đến thì sao? Chúng ta ở ngoài thì chẳng phải càng nguy hiểm? Mà ở cửa nhà còn dán bùa của vị đạo trưởng kia...”
“Lúc này mà anh còn tin lời của đạo trưởng?!” Ái Linh tức giận giậm chân, bực bội nói với La Chương: “Dù sao đi nữa em cũng không chịu đâu, em nhất định phải tìm thấy Mạc Mạc! Muốn về, thì anh về trước!”
“Này...” La Chương bất lực nói: “Nếu không thì, em bế đứa bé về nhà, anh đi tìm Mạc Mạc?”
“Anh mà tìm được nó ấy!” Ái Linh trợn mắt lên: “Bình thường đều là ai cho nó ăn? Là ai dọn phân cho nó? Lại là ai chăm sóc nó từ bé? Là anh, hay là em? Mạc Mạc thân với anh, hay thân với em hơn? Anh gọi nó mấy tiếng, thì nó thèm nhìn anh lấy một cái không? Để anh tìm nó, thì có mà tìm được! Để em đi tìm nó!”
Nói xong, không đợi La Chương nói gì thêm, Ái Linh mau chân chạy xuống dưới.
“Này...” La Chương đành nhìn bóng vợ mất hút sau góc cầu thang, nếu như không vì đang ôm đứa bé trong tay, thì anh ta sẽ đuổi theo vợ để đi tìm con mèo.
Nhưng giờ thì không được.
Đứa bé trên tay còn quá nhỏ, nó cũng cần người chăm sóc.
Cho nên, La Chương đành thở dài, quay trở lại nhà mình.
Tôi thì lo lắng cho an nguy của Ái Linh.
Hai vợ chồng họ thật sự là đôi vợ chồng mà hai năm qua tôi thấy ngây thơ và lương thiện nhất, cho dù ai gặp nạn thì cũng không đành, thế là tôi định bụng sẽ bay theo Ái Linh đi tìm con mèo. Tuy giờ tôi chỉ là một luồng thần thức trôi giạt bên ngoài, ngay cả ma thì cũng không giống lắm, trừ có thể đứng ngoài quan sát thì chẳng làm gì được, nhưng nếu nhìn thấy Ái Linh bình an vô sự, thì tôi cũng yên tâm phần nào.
Nhưng...
Lòng người cuối cùng vẫn ích kỷ.
Tôi chính là con người ích kỷ đó.
Do dự một hồi, cuối cùng tôi theo La Chương về nhà anh ta, bởi anh ta đang ôm đứa con của tôi, so với người ngoài, đương nhiên không quan trọng bằng con gái mình.
Chính là vậy, người dưng nước lã.