Chương 171: Người Chết Bò Lên Từ Dưới Lòng Đất (1)
Tôi theo La chương trở về nhà.
Sau khi đóng cửa, tôi cẩn thận xem xét lá bùa dán trên cửa, chiếc bùa đó từng nét từng nét đều rất tinh xảo, ma quỷ sợ nhất là những lá bùa như thế này, trong khoản trừ tà, thì Sơn Kim Đạo Trưởng kia không hề tệ với nhà La Chương.
Nhưng tôi cũng lấy làm lạ: Chữ làm sao thì người ra vậy, tên họ Sầm kia không phải đã bị Mạnh Trần nhập vào người hay sao? Mà tên Mạnh Trần đó là quỷ, hắn ta làm sao có thể vẽ ra những đường nét như thế này được?
Chẳng lẽ, cái người ‘”Sơn Kim Đạo Trưởng” này thực ra là Sầm Cửu Nguyên thật sự, chứ không phải Mạnh Trần?
Tại sao có thể như vậy được chứ?
Nếu không phải là do Mạnh Trần nhập vào, thì anh ta cũng không thể biết ngọn ngành câu chuyện về Mạnh gia và ma nhãn.
Tôi càng nghĩ càng thấy lạ.
Nhưng bây giờ tôi chỉ còn thần thức, chẳng làm gì khác được, mà “Sơn Kim Đạo Trưởng” kia cũng không ở đây, nên không thể xác định được rốt cuộc anh ta là Sầm Cửu Nguyên hay Mạnh Trần.
Sau khi kiểm tra kĩ lá bùa không có sai sót gì, tôi bước vào phòng.
Vừa vào tôi đã phát hiện ra cửa sổ của nhà La Chương đều không đóng!
Đúng vậy!
Không hề đóng!
Vì họ vừa làm “thuật cắt kéo” kia nên đã quên không đóng cửa sổ, mà khi La Chương trở về cũng quên không đóng cửa sổ!
Vậy thì không ổn chút nào!
La Chương!
Anh chỉ đóng cửa chính thì không đủ, còn phải đóng cửa sổ nữa chứ!
Tôi bây giờ vô hình, có thể nói là chẳng động chạm được bất kỳ thứ gì, chứ đừng nói đến là đóng cửa!
Anh mà mở cửa sổ như vậy, thì chúng vẫn có thể vào được.
Tôi tin là con gái tôi có thể sống sót khi lũ quỷ đến, nhưng anh thì, anh chỉ là một người bình thường, anh sẽ bị lũ quỷ giày vò chết mất!
Nhưng cho dù tôi có nói gì, thì La Chương đều không nghe thấy, cũng chẳng nhìn thấy tôi đang sốt sắng bên cạnh.
Anh ta vẫn như thường ngày, đặt đứa bé xuống, bắt đầu thay bỉm cho nó, vừa thay bỉm xong, lại bắt đầu pha sữa, vừa cho đứa bé uống sữa vừa ngóng ra cửa, lòng anh ta như lửa đốt, có lẽ đang lo lắng cho người vợ vẫn đang ở bên ngoài.
Ài...
Tôi thương xót nhìn con gái mình.
Nhìn lúc đầu thì thấy bình thường.
Nhưng nhìn lần thứ hai, tôi thấy nó hơi lạ.
Giờ nó đang nghịch bình sữa?
Con gái tôi bình thường lạnh lùng.
Thật sự là từ lúc sinh ra đến bây giờ nó vẫn cứ lạnh lùng như thế.
Như đứa bé khác, chỉ cần trêu nó là nó vui vẻ cười khành khạch rồi, nhưng Củ Cải thì không thế, nó giống hệt cha nó, biểu cảm lạnh lùng, chẳng thể nhìn ra là nó vui vẻ hay không.
Đùa vui với nó không đáp lại thì thôi, nó còn không thích ê a gì, trừ khi cần đi vệ sinh, hoặc là đói cần ăn sữa, không thì nó không kêu tiếng nào, có thể nói là đứa bé vô cùng dễ nuôi.
Nhưng dù sao đi nữa, đến cả mẹ ruột nó còn chẳng quan tâm, thì đã cực kỳ lạnh lùng rồi phải không?
Nó vốn dĩ làm việc gì cũng quan trọng hiệu quả, đi vệ sinh thì đi vệ sinh, uống sữa thì uống sữa, tuyệt đối không làm những động tác thừa (giống hệt cha nó), cho nên... lúc này nó đang nghịch núm bình sữa?
Giờ Củ Cải đã có hai chiếc răng sữa xinh xinh.
Sữa thì không thấy uống nhiều lắm, lại không ngừng nhai nghịch núm bình, đôi chân mập mạp của nó đang huơ huơ liên hồi, trông rất nghịch ngợm.
Bây giờ xác và hồn của tôi đều ở dưới mộ, tôi giờ chỉ còn thần thức, nhưng tôi vẫn theo sát Củ Cải suốt một tháng qua!
Tôi khẳng định là ít nhất từ tối qua, Củ Cải không hề nhai núm bình và đạp chân như thế.
Vậy là vì sao đây?
Khi tôi đang miên man suy nghĩ và hoài nghi, đột nhiên bị một lực kéo mạnh, kéo thần thức của tôi đi mất!
Đợi khi tôi hoàn hồn thì tôi đã nằm dưới lòng đất lạnh lẽo, xung quanh là một không gian tối om!
Là nghĩa địa ngoại ô phía Tây!
Tôi đã trở về?
Trên đầu tôi lúc này vang lên giọng nói của Sầm Cửu Nguyên.
“La Hy, tôi mất hết kiên nhẫn rồi. Đã tìm thấy ma nhãn, bây giờ tôi sẽ đi lấy nó!”
Không!
Anh không được đi!
Con tôi!!
Tôi dùng hết sức vùng vẫy, nhưng đất đá đã chèn trên người tôi, làm tôi không thể động đậy được!
Lúc này tôi cảm giác, Sầm Cửu Nguyên nói xong và đã đi rồi.
Nếu anh ta còn ở đây, chắc chắn sẽ nói mấy câu gì đó với tôi, nhưng bây giờ lại không, cho nên anh ta đã đi mất rồi, anh ta chắc chắn đến nhà La Chương, anh ta sẽ đi tìm đứa bé và muốn móc lấy ma nhãn!
Nếu chỉ là mắt thì còn tạm chấp nhận.
Nhưng nếu là cái mạng của đứa bé?!
Không!
Đừng làm vậy!
Nó mới là một đứa bé!
Nó mới có bảy tháng!!
Sự tuyệt vọng làm tôi phát điên, tôi cố gắng vùng vẫy, cũng không biết là bao lâu, cũng không biết bên ngoài kia đang xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết bây giờ mình đã dần bò lên trên mặt đất, bên ngoài trời xam xám, có rất nhiều vong hồn đang bay trên bầu trời, tất cả chúng đang bay về cùng một hướng.
Hướng đó chính là: Nhà La Chương!
Sầm Cửu Nguyên, một tên biến thái, muốn động thủ sao tự tay mình không làm, mà lại ra lệnh cho lũ quỷ này đi?
Nhưng tôi lại hiểu ra một điều.
Sầm Cửu Nguyên dù gì cũng là một con người.
Anh ta giết người thì sẽ phạm pháp, một người nổi tiếng như Sầm Cửu Nguyên, thì chắc chắn không bao giờ để mình bị rơi vào lưới pháp luật, để bao nhiêu năm còn lại của cuộc đời bị truy nã?
Không...
Nói cách khác.
Anh ta thật sự là Sầm Cửu Nguyên!
Nếu thật sự là Sầm Cửu Nguyên thì anh ta sẽ không bao giờ để mình sa lưới, mà nếu là Mạnh Trần thì hắn ta sẽ chẳng suy nghĩ nhiều như thế!
Từ khi nhìn thấy lá bùa trên cửa nhà La Chương là tôi đã nghi ngờ rồi, một tấm bùa tích tụ nhiều dương khí như thế thì không thể từ tay một người như Mạnh Trần được? Xem ra là Sầm Cửu Nguyên đã khôi phục lại ý thức. Đúng vậy, từ lâu về trước rồi, lúc anh ta nói ‘một tháng rồi mới được ăn bữa đầu tiên’ thì đã biểu hiện ra rồi, nếu như là Mạnh Trần đang ở trong xác của anh ta, thì làm gì đến lượt anh ta được ăn cơm?
Sau khi biết được sự thật, lòng tôi càng cảm thấy lo lắng.
Sầm Cửu Nguyên à, trong lòng tôi thì anh chính là một người nhiệt tình và tốt bụng, nhưng không ngờ, anh đã trở nên xấu xa.
Ngay cả người tốt cũng biến thành xấu, thì xem ra, tôi đã bị cô lập, không người giúp đỡ trên cuộc đời này.
Đứa bé..
Tôi còn nghĩ gì nữa vậy?
Tôi phải mau chóng đến nhà La Chương cứu đứa bé!
Tôi cố gắng lấy hết sức bình sinh để thoát ra khỏi lòng đất, sau đó cố gắng bò về phía nhà La Chương...