Kết Hôn Âm Dương

Chương 173: Ném Đứa Bé

Chương 173: Ném Đứa Bé

“Điên mà tin cô!” Tôi nghe thấy vậy thì tức đến phát khóc!
La Chương chẳng nhận ra tôi và Củ Cải giống hệt nhau hay sao? Anh ta mù rồi?!
Lúc này tôi đã chẳng còn để ý nhiều thế nữa, bởi vì có một trận gió lạnh vừa lướt qua người tôi, tuy không nhìn thấy, nhưng tôi chắc chắn đó là lũ ma quỷ kia và chúng bây giờ đang chạy lên trên đó!
Không được rồi, tôi chắc chắn phải chạy lên đó để ngăn chặn chúng lại!
Tôi vội vàng vừa chạy vừa nghĩ sẽ cắn rách đầu ngón tay lấy máu để vẽ vào lòng bàn tay một lá bùa sấm sét, như vậy sẽ có bùa trong tay để phòng bất trắc.
Nhưng tôi không ngờ...
Tôi cắn rách ngón tay lại không hề có máu!
Đây là sao vậy?
Bóng tôi đều có, cảm giác đau cũng có, mà máu thì không có?
Thôi được.
Tôi cũng không còn thời gian mà suy nghĩ miên man, tôi cắm đầu chạy lên tầng.
Tôi vẫn chạy lên trên, nhưng không thấy La Chương đâu, trong lòng có một dự cảm không lành: Người ta muốn thoát chết thì phải chạy xuống dưới, nhưng cái người này lại chạy lên trên tầng? Là có ý gì đây? Không phải là La Chương muốn chạy lên đó, sau đó nhảy xuống dưới chứ?
Khi tôi chạy lên tầng thượng, cảnh trước mắt tôi đã hoàn toàn giống với những gì tôi dự đoán: La Chương lúc này đứng trên lan can tầng thượng và giơ đứa bé lên đầu!
WHAT!
Không phải là tự mình nhảy xuống, mà là...
Muốn vứt đứa bé xuống??
Trời ơi!
Tầng thượng gió âm thổi vù vù, nhưng lại không hề thổi bay một góc áo của La Chương, nhìn thì có vẻ không được chân thực cho lắm, nhưng tôi biết vì sao mà chúng không dám tiến lên!
La Chương dường như đã nắm được thóp chúng, làm cho chúng không dám manh động.
Đúng rồi.
Sầm Cửu Nguyên muốn có ma nhãn.
Mà trước khi lấy được ma nhãn thì anh ta không thể để đứa bé bị tổn thương được.
Lúc này, tôi cảm giác có người đang đẩy tôi từ phía sau, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy ai.
Nhưng tôi biết, Sầm Cửu Nguyên chắc chắn muốn đưa tôi ra làm lá chắn!
Cho dù là thế thì tôi làm sao có thể từ chối!
Đó là con gái tôi! Tôi không thể để người ta ném nó như vậy được!
Tôi cắn răng, lê thân thể yếu ớt của mình đi qua đó, mở miệng nói thì toàn âm thanh khàn đục: “La Chương! Anh bỏ đứa bé xuống! Nếu anh muốn chết thì tự mình đi chết! Đừng đem theo đứa bé!”
“Đừng qua đây! Cô tiến một bước, tôi sẽ ném nó xuống dưới kia!” La Chương hét lên!
Tôi tức giận gào lên: “Anh bị điên rồi, đó là con gái tôi!”
La Chương hừ một cái: “Vừa nãy còn có kẻ giả là ông của con cô nữa kìa! Cút.”
Anh ta không tin tôi!
Anh ta hoàn toàn không tin tôi!
Anh ta bị mù hay sao??
Tôi giận dữ mắng: “Anh có mắt không tròng à? Mù cũng nhìn ra đó là do tôi sinh ra!”
La Chương nói: “M* mày, một đứa xấu hoắc, làm sao so sánh với Củ Cải?”
Xấu hoắc?
Tôi vừa nghe vậy thì càng tức hơn, thật muốn đá anh ta xuống dưới kia! Vậy có giống tiếng người không? Tuy tôi không đến mức đẹp như tiên giáng trần, nhưng cũng gọi là có chút nhan sắc, làm sao có thể nói là xấu?
“Anh anh anh bỏ đứa bé xuống!” Tôi không kìm được sự tức giận trong lòng, nói: “Giết người đền mạng, anh vứt nó xuống thì cũng không không thoát khỏi lưới trời lồng lộng.”
La Chương hứ một tiếng: “Vậy thì các người sẽ tha cho tôi không?”
Nói xong, anh ta dùng hết sức ném...
Trời ơi!
Không do dự đến một giây phút nào?
Sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không tin vào mắt mình, một đứa bé còn sống sờ sờ mà người ta ném nó xuống từ mấy chục tầng lầu!
Với độ cao này! Chắc chắn là thịt nát xương tan!
“Củ Cải!” Tôi hét lạc cả giọng, nhưng lúc này còn có cảm giác trái tim vỡ vụn! Họng bật máu!
Tôi chạy đến bên lan can.
Nhìn xuống dưới, là một vùng tối đen thui, chẳng nhìn rõ cái gì cả, thì càng không thể nhìn thấy một thân hình bé nhỏ như vậy?
“Ha ha ha!” La Chương cười một cách thoải mái, như bản thân mình đã thoát khỏi một phiền phức và cảm thấy vô cùng sung sướng.
Tôi nghe tiếng cười, trong đầu như đứt một sợi dây thần kinh, tôi điên tiết tóm lấy cổ áo của La Chương.
Lúc này trong đầu tôi chỉ vang lên một giọng nói, đó chính là: Ai giết con tôi, tôi nhất định sẽ để người đó phải đền mạng!
Nhưng tôi không biết là vì lý do gì.
Khi tôi đang dùng hết sức để đẩy La Chương xuống khỏi lan can, thì bỗng dưng, tôi như lấy lại được lý trí của mình, nói rằng tôi không được giết người, nó nói với tôi, La Chương chỉ là một người xa lạ không còn cách nào khác, anh ta đối mặt với lũ ma quỷ ngoài nghĩa địa, thì anh ta làm sao có thể đối chọi được? Chỉ là anh ta trong tình cảnh như vậy, tìm được một cách ổn thỏa nhất, đó chính là bỏ đứa bé đi, để bảo toàn mạng sống cho mình.
Đến tôi là mẹ của Củ Cải, còn hết lần này đến lần khác bỏ rơi nó, chứ đừng nói đến La Chương một người ngoài.
Là một người ngoài thì anh ta đã làm đến mức tốt nhất trong giới hạn chịu đựng của anh ta rồi.
Tôi bất giác bỏ tay ra khỏi cổ áo của La Chương.
Đứa bé đã chết rồi, tôi cũng không còn muốn sống nữa.
Tôi không do dự trèo lên lan can, khi đúng lúc tôi chuẩn bị nhảy xuống thì một bóng người từ đâu chạy đến ôm chầm lấy tôi!
“La Chương thả tôi ra!” Tôi hét lên.
“Tôi không phải La Chương.” Người sau lưng tôi nói: “La Hy bình tĩnh lại!”
Là Sầm Cửu Nguyên.
Tôi quay đầu lại, tên Sầm Cửu Nguyên này không biết từ lúc nào xuất hiện ở đây, anh ta cố gắng kéo tôi lại, mà khi tôi nhận ra anh ta thì tôi dùng hết sức mình đấm vào mặt anh ta!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất