Chương 174: Sống Không Thấy Người, Chết Không Thấy Xác
Sầm Cửu Nguyên bị tôi đánh cho liểng xiểng.
Nhưng khi anh ta ổn định lại thì anh ta nói: “La Hy, cô bình tĩnh một chút, cô bị chôn sống mà không chết, tại sao lại không quý trọng tính mạng mình?”
“Tên họ Sầm kia, đừng có mà giả dối như thế nữa! Là mi đã hại chết Củ Cải! Tao trước khi chết sẽ báo thù cho Củ Cải!” Tôi mất đi lý trí, xông lên bóp cổ Sầm Cửu Nguyên, muốn cùng sống mái với anh ta.
Nhưng tôi không chạm được vào người anh ta và bị một luồng âm khí đẩy ra.
Tôi cố gắng nhìn kĩ, bên cạnh Sầm Cửu Nguyên lúc này có thêm một người khác.
“Cô cà lăm...” Tôi thấy cô ta, nên khẽ bật ra tên.
Nhưng cô ta lúc này nhíu mày lại, rất phản cảm với cách gọi đó: “Tôi không phải là cô cà lăm, tôi có tên của mình, tôi là Hạ Doanh Doanh.”
“!!” Lời nói lạnh lùng của cô ta làm tôi như bị rơi xuống vực sâu!
Cô ta đã thay đổi.
Cô ta bây giờ không phải là cô cà lăm mà tôi quen biết trước đây.
Cô cà lăm mà tôi quen biết yếu ớt, yếu ớt đến mức phải dựa vào người khác mới có thể tiếp tục sống được, nhưng giờ trông cô ta độc lập, mạnh mẽ, hay có thể nói, cô ta đã tìm thấy một người khác để dựa vào, đó là Sầm Cửu Nguyên, mà cô ta vốn dĩ đã có lòng ái mộ với Sầm Cửu Nguyên, vừa hay là quỷ của Sầm Cửu Nguyên bị Mạnh Trần xé xác, như vậy thì, cô ta sẽ dễ dàng mà trở thành quỷ của Sầm Cửu Nguyên rồi.
Vì tìm thấy người để dựa hơi mới nên cô ta đương nhiên không cần tôi, cho nên mới lạnh nhạt với tôi!
Lòng tôi vừa đau, vừa thấy phức tạp, lại không biết nói gì được.
Cô cà lăm, không, là Hạ Doanh Doanh khi ở với tôi, tôi dường như cũng chẳng có ơn có huệ gì với cô ta, chẳng qua là hai người cùng vượt qua khó khăn, vấn đề ai có ơn với ai thì cũng chẳng thể rõ ràng được.
Cho nên, khi cô ta có lựa chọn tốt hơn, tôi sẽ tôn trọng.
Với cái người không ra gì như tôi, nếu cô ta theo tôi thì cũng chẳng có ích gì.
Sầm Cửu Nguyên nhìn tôi, không nói một lời, mà không hiểu anh ta đang nghĩ gì, đột nhiên quay người bỏ đi, Hạ Doanh Doanh cũng nối gót anh ta biến mất.
Họ vừa đi, lòng tôi trống rỗng và đã chẳng còn suy nghĩ muốn tự sát.
Tôi bình tĩnh lại để suy nghĩ, con gái tôi nó đâu phải người thường, nói không chừng còn chưa chết?
Cho dù là mấy chục tầng, ngộ nhỡ nó không sao?
Tôi quẹt nước mắt, quay người định đi xuống lầu.
“Ấy, đợi chút!” Tôi quên mất lúc này vẫn còn La Chương ở đây: “Cô... cô thật sự là mẹ của Củ Cải?”
Lòng tôi lạnh tanh nhìn anh ta một cái: “Hàng giả thì cho anh đổi lại.”
La Chương kinh ngạc hỏi: “Vậy ngôi mộ ở nghĩa địa ngoại ô phía Tây...”
“Là của tôi! Tôi bị người ta chôn cả tháng nay rồi! Anh đưa đứa bé đến thăm mộ tôi, tôi biết!” Tôi lo lắng cho đứa bé, thế là không giải thích nhiều với anh ta, nói xong thì gấp gáp chạy xuống lầu.
...
Khi tôi xuống đến nơi thì chẳng nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Đứa con gái của tôi bị người ta ném xuống từ trên lầu cao, mà ngay cả một vết máu cũng không có.
Tôi có thể nghĩ ra, thì Sầm Cửu Nguyên cũng có thể, càng huống hồ, anh ta còn xuống trước! Chắc chắn là cũng muốn xuống lầu để nhặt xác nó, nhưng cho dù anh ta đã mang xác nó đi thì sao xung quanh đây không tìm thấy vệt máu nào?
Là rơi từ mấy chục tầng lầu đấy, cho dù làm bằng đất, cũng phải có vết tích để lại.
Nhưng tại sao lại sạch sẽ thế?
Tại sao chứ?
Lúc này, La Chương chạy từ đằng sau đến, anh ta hiếu kỳ nhìn tôi dò xét: “Ý của cô là bị chôn sống một tháng, mà không chết? Sao có thể như vậy được? Cô làm cách nào thế? Chẳng lẽ... chẳng lẽ đây là thuật ‘tích cốc’ mà Sơn Kim Đạo Trưởng nói? Tôi nhớ khi quen Sơn Kim Đạo trường, anh ta đã nói mình không ăn gì một tháng... Ấy! Cô có đói không? Bị chôn sống cả tháng, thì chắc chắn không được ăn cái gì? Cô có muốn ăn gì đó?”
Lắm chuyện thế?
La Chương cũng coi như một người tốt, nhưng cho dù thế nào, anh ta đã tự tay ném đứa bé của tôi xuống!
Tôi còn đang hận anh ta, thế là bực tức đẩy anh ta ra, rồi bước đi.
Nhưng anh ta lại không hiểu sao, cứ chạy theo tôi, hỏi đông hỏi tây, dường như quên mất bản thân vừa giết chết một mạng người!
Đợi chút...
Người bình thường tại sao lại quên mất một điều tàn nhẫn như vậy?
La Chương cũng không phải là kẻ điên cuồng chuyên sát hại trẻ em!
Tôi dừng bước, quay người lại, cẩn thận dò xét thần sắc của La Chương, chỉ thấy anh ta chẳng có vẻ gì là có lỗi, hay sợ hãi, trong mắt anh ta chỉ có sự hiếu kỳ.
Đây hoàn toàn không phải biểu cảm một người vừa giết người.
Nếu như vừa giết người, tâm tính chắc chắn vô cùng hoảng loạn, không phải hưng phấn thì cũng không thể bình tĩnh thế được!
Thế là tôi đề cao cảnh giác, cẩn thận dò xét, sau khi xác định xung quanh không có con quỷ nào lảng vảng, cũng không còn tai mắt của Sầm Cửu Nguyên xung quanh, tôi ngay lập tức tóm lấy vạt áo của La Chương, kéo anh ta vào một góc, thì thầm, hỏi: “Nói! Rốt cuộc là anh có giết con gái của tôi hay không?”
La Chương giật mình, vội vàng nói: “Không phải tôi đã ném nó trước mặt các người hay sao? Ném thì cũng đã ném rồi, từ mấy chục tầng rơi xuống thì người nào cũng chết, đừng nói chi một đứa bé?”
Tôi cầu xin nói: “Tôi cầu xin anh, đó là con gái tôi, xin anh hãy nói với tôi, nó còn sống hay không?”
“Chết rồi chết rồi!” La Chương vội vàng thoát ra khỏi sự khống chế của tôi: “Từ độ cao như thế, chắc chắn là chết rồi! Không thể sống được nữa!”
“La Chương! Cầu xin anh!” Tôi bụp một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống đất!
Đến cha mẹ tôi còn chưa quỳ, Diêm Vương Đế tôi còn chưa khuất phục, nhưng bây giờ, vì một hy vọng, nên tôi đã quỳ trước mặt anh ta!
La Chương xuất hiện một tia động lòng.
Anh ta do dự một chút, mới đỡ tôi lên, khe khẽ nói: “Nói thật, tôi cũng không biết đứa bé còn sống hay chết, nhưng tôi có thể nói với cô, người bảo tôi đưa nó lên trên đó, rồi ném nó xuống chính là chủ ý của nó. Tối hôm nay, đột nhiên có một sự việc kỳ lạ xảy ra, tôi mấy lần suýt chết rồi. Khi tôi sợ hãi tột độ thì đứa bé đột nhiên nói chuyện, nó nói những con quỷ đó thực ra không muốn tính mạng tôi, mà muốn lấy mạng nó. Nó còn nói, chỉ cần tôi ném nó xuống trước mặt lũ quỷ, thì lũ chúng nó sẽ không bám lấy tôi nữa, từ nay về sau cũng khôi phục lại bình thường. Còn việc ném nó xuống có chết hay sống thì tôi lại không biết.”
“Không, không biết...” Tôi vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh ta, vừa lắc đầu: “Nếu anh không biết, thì anh sẽ chẳng bình tĩnh thế này.”