Chương 175: Kim Thiền Thoát Xác
“Nhưng tôi thật sự không biết...” La Chương khó xử nâng tôi dậy: “Tôi cũng hỏi nó, nếu thật sự ném nó xuống, nó mà chết thì tôi phải làm sao? Nó nói, tôi đừng lo. Bây giờ nhìn thấy dưới này không có xác nó, cho nên tôi nghĩ... chắc là nó không sao.”
Kim thiền thoát xác?
Bây giờ tôi cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Tôi lau nước mắt, miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Thôi được, nó đã sắp xếp như vậy, thì... có thể là nó không sao.”
“Ừ.”
...
Sau đó, đầu tôi mơ hồ, cũng chẳng biết mình nói những gì với La Chương, cũng chẳng biết mình làm gì, đều là La Chương dìu tôi lên nhà. Khi về tới cửa, tôi theo thói quen lấy chìa khóa trong người ra, đi về phía nhà mình...
Khi cửa mở kêu một tiếng cạch, lúc này tôi mới bừng tỉnh như vừa từ trong mộng bước ra.
Tôi đang làm gì đây?
Đây là nhà mà Sầm Cửu Nguyên mua, cũng không phải là nhà thật sự của tôi!
Tôi nhìn người mình đầy đất cát, lại nhìn chiếc chìa khóa gỉ sét, suy nghĩ mình có nên bước vào căn nhà này hay không.
“Cô thực sự ở cạnh nhà chúng tôi à?” La Chương vẫn hiếu kỳ nhìn tôi và hỏi: “Vậy tại sao cô lại không vào?”
Tôi méo mó mặt nói: “Đây là căn nhà mà Sầm Cửu Nguyên mua, chứ không phải của tôi.”
“Sầm Cửu Nguyên, ai vậy?”
“Là cái người anh đã gặp đấy, Sơn Kim Đạo Trưởng – Sơn Kim – Sầm.” Tôi nói, rồi bước vào nhà, bật đèn.”
Khi bước vào nhà, mọi thứ trong nhà lúc này giống hệt với tình trạng một tháng trước lúc tôi rời đi, nhưng lúc này trong căn nhà này đang thiếu đi - cô cà lăm - Hạ Doanh Doanh.
Tôi ngồi xuống sô pha, đột nhiên cảm giác mệt mỏi lại bao trùm lấy tôi.
Tôi nhắm mắt lại, chỉ nghe La Chương vẫn lao xao bên tai: “Cô thật sự đã nhịn ăn? Cả tháng không ăn gì, thật sự không đói hay sao? Có cần ăn chút gì không? Tôi đi xem tủ lạnh của cô còn gì ăn được không?”
Anh ta thật sự là người thích phiền phức, cho dù tôi có đồng ý hay không, anh ta cũng mở tủ lạnh ra.
Sau đó, trong nhà bếp tiếp tục có tiếng bật bếp.
Khoảng năm sáu phút sau, trong nhà bếp có mùi thức ăn thơm phức bay ra.
Không lâu sau thì La Chương đã xuất hiện trước mặt tôi.
“Tôi thấy nhà bếp của cô lâu rồi không nổi lửa, thức ăn trong tủ lạnh thì không còn gì có thể ăn được nữa, cho nên tôi làm cho cô ít mì. Yên tâm đi, tôi không biết nấu ăn, nhưng mà nấu mì thì có thể ăn được!” La Chương nói.
Tôi mở mắt, gật gật đầu.
Mất đi đứa con, giờ tôi cũng chẳng còn lòng dạ nào mà ăn, nhưng tôi lại ngại sự nhiệt tình của anh ta, nên cũng cố ăn mấy miếng, nhưng, miệng tôi như nhai rơm rạ thôi.
“Không sao thì tôi về nhà trước, nếu cô cần gì thì mai chúng ta nói chuyện?” La Chương mệt mỏi nói.
Tôi gật đầu.
“Vậy... vậy nếu như cô cần gì, có thể qua nhà tôi tìm tôi, tôi ở ngay kế bên, chỉ cần cô gõ cửa, tôi ra ngay lập tức.”
Tôi gật đầu.
Thế là anh ta trở về.
Tôi cúi đầu, tiếp tục ăn cái món mình không biết là có vị gì, trong bụng nghĩ không biết nên tìm Củ Cải ở đâu?
Lần “kim thiền thoát xác” này là do nó đạo diễn, một là để La Chương không còn gặp nguy hiểm, hai là để chạy thoát. Nó chắc chắn chưa hề biết là mẹ nó còn sống, cho nên kế hoạch này chắc chắn sẽ không lưu lại dấu vết gì cho tôi cả, cho nên tôi cũng không biết nó có mong tôi tìm ra nó hay không nữa.
Tôi chỉ sợ, tôi đi tìm nó, trái lại làm lộ tung tích của nó, rồi lại mang đến cho Sầm Cửu Nguyên một cơ hội tìm thấy nó...
Đúng rồi.
Tôi nên đi tìm Sầm Cửu Nguyên trước!
Bởi vì dưới kia không hề có dấu máu của đứa bé, đối với Sầm Cửu Nguyên thì chắc chắn anh ta sẽ rất lo lắng việc đi tìm đứa bé.
Tôi nên đi tìm Sầm Cửu Nguyên, chỉ có xác định trong tay anh ta chưa hề có tung tích dấu vết về đứa bé thì mới đảm bảo sự an toàn cho nó!
Được.
Mai tôi sẽ đến phòng khám Lâm Thị để tìm người!
Khi tôi đang quyết định như vậy thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa gấp gáp, là giọng nói của La Chương: “La Hy! Cô còn trong nhà không? Cô mở ra một chút, tôi có việc gấp tìm cô! Mau mở cửa!”
Xảy ra chuyện rồi?
Tôi mau chóng đặt đôi đũa xuống, nhấc người đi mở cửa.
Vừa mở cửa, La Chương đã vội vã xông vào, tóm lấy vai tôi: “La Hy! Ái Linh chưa về! Cô ấy đi tìm Mạc Mạc, nhưng Mạc Mạc nó...” Lời còn chưa nói hết, thì anh ta đã sửa lại: “Đã mấy tiếng đồng hồ rồi, trời sắp sáng mà Ái Linh vẫn chưa về, cô ấy chắc chắn bị làm sao rồi! Bọn quỷ đó đến tìm tôi, cũng có thể sẽ tìm đến cô ấy! Làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ cô ấy làm sao thì tôi không thiết sống nữa!”
Ái Linh chưa về đến nhà?
Tôi mau chóng nói để anh ta bình tĩnh lại: “Đừng lo lắng. Sầm Cửu Nguyên từ lúc bắt đầu đã không muốn hại người vô tội, cho nên mục tiêu của anh ta cũng rất rõ ràng, chỉ muốn lấy đi đứa bé. Ái Linh đêm nay không về, theo lý mà nói, thì cô ấy đã thoát được một kiếp nạn rồi, chứ không phải gặp điều không hay. Cho dù có gặp điều bất trắc, cũng không liên quan đến Sầm Cửu Nguyên.”
“Nhưng cô ấy không về...”
“Để tôi tìm giúp anh.” Tôi nhẹ nhàng quay người đi, tới trước bức tranh tổ sư gia Long Hổ Sơn, trên bàn thờ bây giờ toàn là bụi bặm, đây là do lâu lắm không động tới.
Trước mặt một vị tiền bối như thế này, tôi đương nhiên không thể xuề xòa, cho nên mới lấy một chậu nước sạch, cẩn thận lau rửa tất cả các vật dụng trên bàn. Bởi vì gấp gáp, mà tôi không chuẩn bị tế phẩm, tôi vứt hết đồ tế phẩm đã thối rữa lần trước đi, sau đó đốt hai cây nến dài, trên tay cầm bó hương, niệm niệm thần chú, chiêu linh hỏi chuyện.
“Xin tổ sư gia chứng giám, nữ tử Ái Linh ở phòng bên cạnh, giờ Tý đêm nay có ra ngoài, mà bây giờ vẫn chưa về, giờ cô ta đang ở nơi nào?” Tôi thành tâm khấn vái.
Hương trên nay đột nhiên đốt lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc thành hai cái dài một cái ngắn!
Sắc mặt tôi thay đổi!
“Sao thế?” La Chương vội vã hỏi.
Tôi lo lắng nhìn anh ta.
Trong suốt một tháng nay, tôi có thể thấy hai vợ chồng họ rất yêu thương nhau, ngộ nhỡ La Chương biết được người phụ nữ mà anh ta yêu đang lành ít dữ nhiều, thì anh ta sẽ phải làm sao?
“Nói đi!” La Chương hốt hoảng hỏi.
Tôi thở dài, đưa cây hương ra trước mặt anh ta nói: “Người sợ nhất là việc bất trắc, hương sợ nhất là cái dài cái ngắn.”
“Là có ý gì đây?”
“Là lành ít dữ nhiều, sợ là vợ anh đã gặp bất trắc rồi.”
La Chương biến sắc: “Không thể nào!”
“Hương này hiển thị như thế.”
“Tôi không tin! Khi nào rồi còn tin mấy cái quỷ thần này...” Lời nói ra, anh ta đột nhiên thấy hối hận, có lẽ anh ta nhớ đến những chuyện đã xảy ra đêm nay nên trong lòng nhói đau, bấy giờ mới khe khẽ hỏi: “Cách này của cô, chẳng lẽ không có sai sót?”