Chương 176: Lành Ít Dữ Nhiều, Dấu Hiệu Đại Hung
Cách này đương nhiên là không có sai sót...
Tôi định mở miệng nói, nhưng thấy dáng vẻ mong chờ đến tội của La Chương, tôi lại không dám nói gì, do dự một chút, mới nói: “Đúng, có lẽ sẽ có điều xấu xảy ra, bởi vì... bởi vì tôi cũng chỉ là một học đồ, thầy dạy tôi lại không nói tôi đã ra nghề được, cho nên, có thể là tôi đã bấm sai chưa biết chừng.”
“Vậy cô hãy làm thêm một lần nữa.” La Chương tràn đầy hy vọng nói.
Tôi gật gật đầu.
Lại tiếp tục hỏi tổ sư gia thêm lần nữa, nhưng hương cũng đốt rất nhanh và lại xuất hiện điềm hung hai hương dài một hương ngắn.
Tôi lại nhìn La Chương, lúc này mà mở miệng, thì tôi thực sự không biết nói gì hơn.
Anh ta dường như hiểu gì đó, nhưng lại không chịu tin: “Đây... Đây là sai ở đây vậy? Cô cũng nói cô chỉ là một học đồ thôi và cô chưa chắc đã bấm đúng.”
“Nhưng bấm quẻ hỏi cát hung là một thuật cơ bản nhất, mà hương hai dài một ngắn là cách tính đơn giản nhất, rất khó để sai được.” Tôi bất lực nói.
La Chương cười lớn: “Không, không thể nào. Cô mà chuẩn... thật sự chuẩn thế thì sao không tính được cát hung của con gái cô?”
Tôi chán nản nói: “Những vị đại sư lợi hại nhất cũng chưa chắc đã bấm cát hung đúng cho bản thân.”
“Vậy, vậy vợ tôi rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?”
“Tôi không biết.” Tôi cũng đành chịu, nhưng lại phải nhẫn nại giải thích cho anh ta nghe: “Thuật tôi vừa mới dùng lúc nãy chính là thuật vấn linh. Sầm Cửu Nguyên nói tôi âm khí nặng nề, nên không thể tu luyện dương cương pháp thuật, nhưng với pháp thuật dùng âm linh lực này thì lại rất hợp, cho nên anh ta mới dạy tôi thêm thuật này, thực ra tôi ngày ngày đều luyện, chưa bao giờ gặp sai sót. Vừa nãy tôi vừa thỉnh linh, nhưng không gọi được, cũng chỉ có tổ sư gia của Sầm Cửu Nguyên đồng ý trả lời cát hung. Vợ anh và con gái tôi đều giống nhau, bây giờ đều không có tung tích, tôi thỉnh linh vấn linh cũng không hỏi được gì, nên tôi chẳng biết làm gì bây giờ!”
Tôi nói xong thì giọt nước mắt nóng hổi cũng trào ra khóe mắt.
Tôi không biết vì sao, vừa nói đến Ái Linh và Củ Cải đều không thấy tung tích gì, thì tôi lại cảm thấy đau đớn vô cùng, không nén được nước mắt yếu ớt trào ra!
La Chương nhìn thấy nước mắt của tôi, đột nhiên khựng lại.
Anh ta mệt mỏi lùi xuống mấy bước: “Tại sao lại biến thành thế này? Trước đây chẳng phải còn bình thường hay sao? Tại sao... sao lại đột nhiên thành ra như thế này? Nếu như, nếu như lúc đầu đưa Củ Cải đến cô nhi viện thì nhà tôi đã không thành ra như thế này! Đều là do cô, tại sao cô lại để một quái vật trước cửa nhà tôi! Tại sao!!
“Tôi xin lỗi...”
“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô! Tôi chỉ cần vợ tôi! Cô trả lại vợ của tôi cho tôi! Còn nữa...” La Chương đột nhiên dừng lại, mới bật ra hai từ làm tôi cũng không ngờ nhất: “Mạc Mạc.”
Đúng rồi.
La Chương, Ái Linh, con chó và con mèo đen, họ là một gia đình hoàn chính, cho dù là mất đi ai, thì cũng đều là một việc vô cùng đau đớn.
“Tôi sẽ làm hết sức của mình, đem Ái Linh và Mạc Mạc trở về.” Tôi khẽ nói.
“Vậy cô hãy tìm đi!”
Tôi nhìn bên ngoài, trời đã sáng, tôi bất lực nói: “Trời sáng rồi, không dễ để tìm thấy. Những thuật pháp của tôi phải trời tối mới sử dụng được. Trời sáng không thể thi triển được.”
La Chương nắm chặt tay tôi: “Vậy thì cô hãy ra đường đi tìm cùng tôi! Sống thấy người, chết thấy xác!”
Tôi ngay lập tức sợ hãi giật tay lại: “Không, tôi không thể!”
“Tại sao?”
“Tôi... tôi không thể ra ngoài đường. La Chương, thật sự tôi xin lỗi, ban ngày tôi không thể làm gì được.” Tôi bất lực nói.
“Tại sao?”
Tôi do dự một hồi lâu, mới nói: “Tôi là tội phạm bị truy nã.”
“Cô!” La Chương ngạc nhiên tột độ!
Tôi xấu hổ tránh ánh nhìn của anh ta, chột dạ giảo biện cho mình: “Tôi bị người ta hàm oan! Nhưng tôi lại không thể giải thích được, bởi vì người đều là bị quỷ giết, tôi không thể chứng minh được sự trong sạch của mình.”
“...” Anh ta thở dài: “Vậy tôi tự mình đi tìm vậy.”
Nói xong thì anh ta liền rời đi.
Tôi nhìn bóng dáng anh ta, chỉ có thể bất lực nói một câu: “Xin lỗi...”
Ngoại trừ mấy từ này thì tôi chẳng thể nói gì được nữa.
La Chương rời khỏi được năm phút, tôi đột nhiên bình tĩnh lại, quẹt ngang nước mắt, nhanh chóng lấy lại lý trí.
Tôi vẫn còn nhiều việc để làm nữa.
Tôi phải tìm phòng khám Lâm Thị.
Tìm Mạnh Trần thực sự.
Xác định Củ Cải vẫn được an toàn.
Kèm theo việc tìm Ái Linh và Mạc Mạc. Tôi nghĩ, nếu vấn linh mà không ra, thì chỉ có một lý do, đó chính là có cao thủ đã xóa đi dấu vết đó, ở nơi này, ngoài Mạnh Trần thì chẳng ai có thể làm được điều ấy.
Có lẽ, khi tìm thấy Mạnh Trần, thì tất cả những vấn đề của tôi đều được giải quyết.
Tôi giơ tay ra, lúc này trên tay là chiếc điện thoại màu hồng hình con thỏ đã cũ sờn của Tiểu Phấn.
Điện thoại và máy tính chính là vật bất li thân của tôi, thậm chí tôi không thể quên được, vì chấp niệm của Tiểu Phấn đã buộc tôi với hai thứ này, một ngày ít nhất xuất hiện trước mặt tôi một lần, bắt tôi phải hoàn thành nhiệm vụ.
Lần này nằm dưới mồ ở khu nghĩa địa ngoại ô phía Tây hẳn một tháng, có nghĩa là tôi mất một tháng không lên chương mới, vừa mở điện thoại thì “tinh tinh tinh” đến gần ngàn cái tin nhắn ném đá ném gạch ném dao của độc giả!
Tôi cũng không có thời gian đọc hết những tin nhắn đó.
Tôi mở bản đồ tìm “phòng khám Lâm Thị”.
Quả nhiên là tìm ra rồi.
Xem ra, Mạnh Trần và Sầm Cửu Nguyên cũng thật là tâm đầu ý hợp, bởi vì hai người họ đều có sở thích giống nhau, thích những nơi náo nhiệt, phòng khám Lâm Thị hiển thị vị trí rõ ràng, cứ như là sợ tôi không tìm thấy vậy!