Chương 193: Giấy Thông Hành Đến Ngũ Điện
Nghe tôi nói xong, biểu cảm trên mặt của quan hộ tịch cuối cùng cũng thay đổi.
Dù sao thì đều là ma quỷ, nếu thấy ma quỷ bị tà pháp trấn yểm thì bản thân cũng cảm thấy đồng cảm, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng căm ghét.
“Hại chết tổng cộng bao nhiêu người?” Quan hộ tịch hỏi.
“Mười hai... mười ba, mười bốn!”
Máy nói dối vẫn không kêu.
Miệng quan hộ tịch giật giật, hỏi: “Còn không?”
Tôi nói: “Năm tôi hai sáu tuổi thì em trai đưa về một cô bạn gái, nhìn thì thấy nó thích người ta thật, so với tình cảm với những người khác thì không giống lắm, thế là tôi không thể chịu nổi nữa, tôi đã giết mẹ, em trai và cô gái đó. Sau khi giết họ thì tôi đã nấu thịt họ lên và đem cho người khác ăn...”
“Không cần nói nữa, Ngũ Điện!” Quan hộ tịch “tạch” một tiếng, in ra một tờ giấy thông hành, đưa cho tôi: “Cầm lấy số, ra kia xếp hàng!”
“Cảm ơn đại nhân.” Tôi cười hì hì cầm lấy giấy thông hành đến Ngũ Điện, trên đó có một con số “một”, cũng không biết là ý nghĩa gì.
Tôi cầm số, rồi theo lời của quan hộ tịch, đi vào Quỷ Môn Quan, rồi đi đến chỗ xe buýt.
Tôi vừa qua đó thì thấy một con quỷ sai đang ngủ ngáy o o.
Con quỷ sai đó mặc đồng phục lái xe, chắc hẳn cũng phụ trách việc đưa linh hồn mới đến nơi tiếp nhận, mà tôi cũng không ngờ, lại có một con quỷ sai dám ngáy to chốn đông người thế này.
Chẳng lẽ cấp trên của ông ta không quản lý việc này?
Tôi đập nhẹ lên vai ông ta, đồng thời thì thầm: “Diêm Vương đến rồi.”
“Diêm Vương, á... á...” Quỷ sai hét lên rồi tỉnh hẳn ngủ.
Tôi bật cười, lúc đó ông ta mới biết là tôi trêu ông ta, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn trong trạng thái ngái ngủ. Ông ta chỉ lần lượt sang trái rồi sang phải: “Tứ Điện bên trái, Lục Điện bên phải, cô đi đi, đừng làm phiền lão phu nghỉ ngơi.”
Nói xong lại ngáp một cái chuẩn bị ngủ tiếp.
Tôi vội vàng lắc ông ta tỉnh dậy, đưa thẻ số thông hành cho ông ta: “Không phải, tôi đi Ngũ Điện.”
“Làm sao có thể được, một người phụ nữ như cô thì có thể làm việc gì kinh khủng được chứ? Ông ta đẩy gọng kính lão, soi kĩ tấm thẻ thông hành trên tay, trên tấm thẻ thông hành đó giấy trắng mực đen rành rành, cho dù nhìn ra đó là bông hoa thì cũng vẫn là thẻ thông hành đến Ngũ Điện.
“Thật à?” Người lái xe già ngây ra.
Tôi gật đầu: “Thật.”
Người lái xe già thắc mắc nhìn tôi, hỏi: “Vậy cô nói xem, cô đã làm những tội ác nào?”
Tôi nói: “Loạn luân, giết người thân, ăn thịt người.”
Người lái xe này thần kinh vững vàng hơn quan hộ tịch ngoài cổng rất nhiều, nghe xong thì mặt không biến sắc, gật đầu nói: “Chuẩn luôn, xứng đáng làm quỷ của Ngũ Điện!”
Nói xong thì xích tay tôi lại bằng xích sắt.
Tôi khựng lại: “Đây là...?”
Người lái xe già mặt không biểu cảm nói: “Sợ ngươi chạy mất.”
Tôi nói: “Tôi không chạy đâu.”
Người lái xe nói: “Lão phu phục dịch ở đây đã hơn một trăm năm, còn chưa bao giờ thấy một con ác quỷ mà lại cam tâm tình nguyện đến Ngũ Điện cả.”
Tôi không hiểu ý hỏi: “Tại sao vậy?”
Người lái xe nói: “Ngươi đến Ngũ Điện, khắc biết tại sao.” Nói xong thì chỉ vào chỗ trống nói: “Xếp hàng đi, đợi đủ bốn mươi tám số thì khởi hành.”
Tôi lơ ngơ mới đến, đương nhiên đều nghe theo sự sắp xếp của người ta: “Vâng.”
Sau đó cầm lấy giấy thông hành rồi đứng sang một bên đợi.
Đợi mãi, đợi đến muốn hói cả đầu.
Các điện bên cạnh thì cứ từng xe một nối tiếp nhau, nhưng xe của chúng tôi vẫn chưa đủ nửa quân số.
Tôi hơi sốt ruột, không kìm được nên đi đến bên người lái xe hỏi: “Bác tài, khi nào xe mới đi?”
Người lái xe lạnh lùng hỏi: “Sao thế? Sốt ruột muốn gặp Diêm Vương à? Ta nói cho mà nghe! Ngươi gặp Diêm Vương sớm một phút thì sớm một phút xuống địa ngục! Cho nên quý trọng hiện tại đi, còn chưa gặp kẻ nào lại sốt ruột đi gặp Diêm Vương thế cả.”
Tôi hỏi: “Vậy thì khi nào chúng ta mới đi?”
“Chẳng phải nói rồi sao, đợi đủ một xe, chúng ta mới đi mà?” Người lái xe bực mình nói: “Cô nghĩ trên đời này những người làm nên những tội ác tày đình thì nhiều lắm à? Có vạn người thì có một mà thôi! Mà Ngũ Điện cũng không phải dễ dàng mà nhận đâu, những hồ sơ mà Ngũ Điện nhận, đều phải lựa chọn trong vạn kẻ ác mới được một đó!”
“Vậy à...”
Đúng vậy, trên đời người tốt cũng nhiều, người xấu ít, càng huống hồ, Ngũ Điện lại chỉ tiếp nhận xử lý những kẻ xấu hết nước hết cái, chứ người xấu bình thường thì không nhận xử lý.
Thế là tôi lại tiếp tục ra xếp hàng, ganh tị với những xe đi đi về về xung quanh.
Mỗi một con ma mang giấy thông hành đến, đều được người lái xe già tỉ mỉ soi xét xem phạm tội gì, tôi đứng bên cạnh nghe, vừa nghe thì đúng thật là, trên đời này không có cái kỳ lạ nào là không có, không có tội ác nào là không làm, để đến Ngũ Điện thì trong tay cũng phải có đến mấy mạng người, hơn nữa đa số đều liên quan đến phạm pháp...
Đúng rồi.
Đây cũng chính là, nhân chi sơ, ‘tính’ bản ác.
Mà đa số bọn ác quỷ này đều là nam giới, tôi kẹp ở giữa thì có hơi ngại ngùng...
May mà đằng sau đã có một xe toàn tội phạm bị tử hình, nghe nói là trên nhân gian bị tội không thể tha, đều là bị kết tội rồi tử hình ngay, mà cũng vì cái bầu không khí mà họ đem lại khiến các con quỷ nhỏ không dám ngồi gần, nên thường sẽ có những chuyến xe đặc biệt, ngày đêm sẽ đợi sẵn ở các pháp trường, chỉ cần các phạm nhân bị tử hình, sẽ nhanh chóng nhân cơ hội những tội phạm này mới chết, đầu óc vẫn còn mơ hồ, tóm cổ xích lại ngay, rồi cứ thế đưa xuống âm gian. Ài, quỷ sai chẳng phải đa phần đều là kẻ hiền lành? Cũng e ngại những con quỷ mang tội ác tày trời thế này!
Sau khi lên xe.
Tôi nhìn trái nhìn phải, bị kẹp giữa một đống đàn ông, tôi cười ngại ngùng.
“Chậc! Cô bé, cô đã làm nên tội ác nào vậy?” Một ông chú vạm vỡ ngồi bên trái khoác tay tôi cười kiểu dê già.
Khỏi phải nói, những ác đồ lên xe này, chủ yếu là có tội cưỡng dâm, một đám đàn ông mà giờ lại kẹp theo một nữ giới, đương nhiên là bản tính sẽ phô ra. Xem đi, ai gấu hơn người đó mới tranh được suất ngồi cạnh tôi, còn nếu không thì đã cun cút tránh xa rồi.
Tôi cũng không phải phận liễu yếu đào tơ gì cho cam, mà còn ghét cay ghét đắng cái lũ ác đồ này, thế là chẳng nói chẳng rằng đưa tay lên sờ vào tay gã đang bá vai bá cổ tôi.
Lòng bàn tay trái chẳng phải có con dấu Diêm Vương hay sao?
Tên ác đồ bất ngờ bị bỏng đau đớn, nhảy qua một bên.
Tôi khinh khỉnh nói: “Đừng động vào tôi.”
Tên ác đồ ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng rất nhanh, gã lại khinh thường nói với tôi: “Giả vờ cao sang? Tao nghe nói, mày là dâm phụ, đến ngay cả em trai cũng không tha, thế nào, còn không để đàn ông động vào người? Giả vờ thanh cao?!”
Tay trái của tôi ấn lên đùi gã, mặt gã nhanh chóng xuất hiện sự đau khổ đến cùng cực, gã muốn thoát, nhưng chỉ tiếc là bị tay phải của tôi tóm lấy!