Chương 192: Tôi Thì Tội Ác Tày Trời, Khì Khì Khì
“Tội ác tày trời?” Tôi đột nhiên thấy mấy chữ này đúng là kiểu đo ni đóng giày cho mình đây rồi, thế là vui vẻ nói: “Vậy thì tốt, chắc chắn là được đến Ngũ Điện đấy!”
Cứ dựa vào “án oan” của tôi kia, nói ra thì cầm chắc vé vào cổng Ngũ Điện rồi!
Lái xe thấy lạ hỏi: “Cô gái đã nghĩ ra cách gì thế?”
Tôi cười hì hì. Thật sự là không dám kể về “án oan” kia cho bác tài nghe, dù sao nhìn tôi lúc này đúng là vô hại, mới hai mươi tuổi đầu: “Cái này bí mật, nhưng tôi chắc chắn sẽ được đến Ngũ Điện!”
“Thôi được. Tôi nhắc nhở cô một câu.” Tài xế nói: “Qua Quỷ Môn Quan sẽ phải đăng ký quỷ tịch, cô là sinh hồn, chứ không phải là vong hồn, cho nên trong quyển đăng ký đó, không được viết tên thật và thông tin liên quan, nếu không thì chết chắc, không bao giờ quay trở về được nữa!”
“Vâng, cảm ơn chú!” Tôi cảm động, cái bản mặt cương nghị không hòa đồng của Âm Thao, không ngờ được bao nhiêu con dân của âm gian yêu quý như thế! Nếu không vì nể mặt hắn, thì tôi làm sao được ưu ái thế này?
Sau đó thì chúng tôi đều im lặng, bác tài cũng không nói gì nữa, còn tôi thì cẩn thận nghe khúc nhạc, cố gắng nhớ giai điệu, cũng may, cũng chỉ là khúc nhạc đơn giản, cho nên khi chiếc xe dừng lại, tôi đã ghi nhớ được khúc nhạc đó.
Khi tôi đang ngâm nga trong miệng, thì thấy bác tài cũng cười mãn nguyện, thế là tôi biết mình đã đúng, chỉ là do ông ta còn có nhiệm vụ của mình, không tiện để chỉ cho tôi.
...
Quỷ Môn Quan.
Xe dừng lại.
Tôi nhấc rèm cửa lên nhìn, bất ngờ khi thấy nơi này hệt như một bến xe, có không ít xe chở hồn đang đậu xung quanh để chờ qua cổng, còn có nhiều quỷ sai mặc đồng phục giống nhau chạy qua lại, xem ra đây chính là quan hộ tịch mà bác tài có nói đến lúc trước.
Đến đây, tôi thấy hơi căng thẳng: “Chú ơi, tôi mà nói sai tên của mình thì có bị điều tra ra không?”
Người lái xe nói: “Không, những con quỷ này đều có chức tước nhỏ thôi, mà lượng công việc thì không nhỏ đâu, nên không có thời gian mà đi xác thực thật giả, sau khi phân ra các điện thì các điện mới xác nhận lại hồ sơ. Mà lúc đó, thì cô đã ở trong Ngũ Điện rồi!”
“Vâng!” Tôi thở phào.
“Còn một việc nữa cần nhớ.”
“Việc gì vậy ạ?”
“Cô dùng thuật để đưa hồn ra khỏi xác, trong vòng bảy ngày không trở về xác thì sẽ chết hẳn! Cho nên phải nhớ thời hạn đó, cho dù là ai có dùng biện pháp nào để giữ cô lại, thì cũng không được đồng ý.”
“Vâng.” Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, đã từ rất lâu tôi không được ai quan tâm như thế, tuy sự quan tâm này là do nể mặt Âm Thao. Tôi hỏi: “Đúng rồi, chú ơi, chú tên là gì? Chú cho tôi xin tên, lúc về nhân gian tôi sẽ đốt tiền vàng cho chú.”
Người tài xế lắc đầu, nói: “Không cần đâu. Các Phán Quan đều có một pháp bảo, gọi là Nghiệt Kính, là một loại gương dùng để thẩm tra ký ức của ma quỷ, nếu tôi nói với cô tên thật, cô bị chiếc gương đó soi vào sẽ lộ thân phận của tôi, cấp trên biết tôi đưa sinh hồn xuống đây, chắc chắn sẽ lột da rút gân tôi! Bà cô của tôi ơi, cô nhìn tôi, chẳng phải là tôi không hề hỏi tên của cô sao? Tôi cũng sợ điều đó đấy!”
Hóa ra là thế.
Tôi “Ồ” một tiếng.
Người lái xe lại nói: “Nghe tôi, sau khi xuống xe, đừng nhìn biển số xe của tôi, để ký ức của cô mơ mơ hồ hồ, như vậy cho dù cô bị làm sao, tôi cũng bình an vô sự. Dù sao thì một tháng nữa tôi cũng đủ thời gian làm việc ở đây, có thể thuận lợi đi đầu thai chuyển kiếp rồi!”
“Vâng, cảm ơn chú.” Tôi gật đầu đồng ý, hóa ra trên đời này, ơn đức cao nhất chính là không biết rõ về nhau.
Được một lúc, đến lượt xe của chúng tôi vào cổng, người lái xe lắc chuông gọi lũ ma quỷ dậy, thế là, tôi lẫn vào đám ma quỷ, bước xuống xe.
Xếp hàng chỉ mười phút, xem ra hiệu suất công việc của quan hộ tịch rất nhanh.
Khi tới lượt tôi, quan hộ tịch ngáp mấy cái, hai mắt của con quỷ đó thâm quầng.
Anh ta chẳng ngẩng đầu lên, cũng chẳng thèm nhìn tôi một cái, hỏi: “Tên, giới tính, tuổi, ngày sinh, ngày mất.”
Lúc này trong lòng tôi đã có sẵn thông tin trong đầu, cho nên báo cáo rành rọt: “Tên Ôn Như Ca, giới tính nữ, tuổi hai mươi bảy, ngày sinh hai mươi hai tháng hai năm một chín chín hai, ngày mất mùng một tháng tư năm hai ngàn không trăm mười chín.”
Quan hộ tịch lạch cạch đánh chữ, đầu vẫn không ngẩng lên: “Tay đặt lên máy nói dối, nói đi, khi sinh thời có gây nghiệp gì không.”
Khi xếp hàng, tôi đã quan sát những người trước rồi, tất cả các con ma khi bị hỏi câu hỏi này, đều bình tĩnh nói “Không làm gì”, sau đó máy nói dối “Tít” một tiếng!
Ừm.
Cũng có nghĩa là, chỉ cần đã từng sống thì đều là nghiệp.
Trên đời chưa thấy ai chưa tạo nghiệp cả.
Đạo lý này, những người chưa bao giờ chết thì chẳng thể cảm nhận được.
Nhưng máy móc thì cũng có lúc có sai sót, tôi ở trong bệnh viện tâm thần đã thấy rất nhiều trường hợp, máy nói dối không thể kiểm tra chính xác những gì người bị bệnh tâm thần nói, bởi vì họ đều một trăm phần trăm tin vào lời nói của mình cho dù là từ thần kinh đến tâm lý của họ. Mà tôi ở trong môi trường đó thì tự nhiên cũng luyện được khả năng “nói linh tinh với bộ mặt nghiêm túc”.
Cho nên tôi cũng chẳng sợ.
Tôi đặt tay lên máy nói dối, miệng nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi, tội ác tày trời!”
Máy nói dối không kêu.
Quan hộ tịch ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, đây chắc hẳn là lần đầu tiên nghe thấy một đáp án khác biệt như thế.
“Nói xem, cái tội ác tày trời của nhà ngươi là như thế nào?” Anh ta dừng tiết tấu nhanh nhẹn vốn có, dừng hẳn lại, nhấc cốc trà lên miệng, thổi một hơi âm khí lên miệng cốc.
Tôi bình tĩnh nói: “Khi tôi mười bốn tuổi, đã lên giường với em trai tôi lúc đó mới mười tuổi.”
“Phụt!” Quan hộ tịch phụt cả miếng nước vừa uống ra ngoài!
Anh ta không tin, lại nhìn xuống chiếc máy nói dối, nhưng máy nói dối vẫn không hề kêu.
Đương nhiên là không kêu rồi, dù sao thì tôi còn nhớ Ôn Như Ca đến nhà họ Từ là để làm con dâu nuôi từ bé, nên khi Từ Dương có dấu hiệu dậy thì một cái, mẹ Từ Dương đã bắt hai người họ làm chuyện đó rồi.
Quan hộ tịch cảm động nói: “Cuối cùng thì cũng có một hồ sơ khác biệt, chuyện tình oan trái quá... sang Lục Điện.”
“Đợi chút, tôi không chỉ đơn giản vậy đâu.” Tôi vội vàng nói.
“Còn gì nữa?”
Tôi nói: “Sau đó em trai tôi lớn lên, bắt đầu yêu đương, tôi đố kỵ, nên khi nó yêu một người, tôi lại hại một người. Đại nhân, người muốn nghe tôi kể hại như thế nào không?”
Quan hộ tịch nuốt nước bọt: “Là... là hại chết hay là hại người tàn phế?”
“Đều chết cả, sau khi chết, tôi dùng tà thuật, giữ họ lại, cắt ngón tay cái và lưỡi, để họ không thể nói chuyện, cũng không thể viết lên nỗi oan khuất của họ, cho dù là sau khi tôi chết, họ lấy được tự do, cũng không còn cách nào tố cáo tôi!” Tôi cười hì hì hỏi quan hộ tịch: “Thế nào, có được tính là tội ác tày trời không?”