Chương 194: Trai Tơ Ngàn Năm?
“Ngồi cạnh ta thì ngoan hiền một chút, không ta sẽ cho mi không gặp được Diêm Vương!” Tôi khe khẽ nói.
Lúc này, người lái xe nghe thấy tiếng động thì bước tới kiểm tra: “Chuyện gì thế?”
“Người đàn bà này!” Tên ác quỷ mặt trắng bệch, toát hết mồ hôi hét lên: “Chẳng hiểu tại sao, tay cô ta đặt lên đùi tôi, lại làm tôi đau đến thế!”
Tôi cố ý ngạc nhiên nói: “Cái gì cơ? Anh giai này, không phải anh thích thế này à? Không thoải mái à?”
Nói xong, tôi còn vuốt ve đùi gã, người lái xe vừa nhìn đã hiểu là “có vấn đề gì” rồi, ông ta liếc xéo, nói: “Đúng là cái lũ dâm tặc, dâm tặc! Các người cứ tranh thủ hưởng thụ nốt sự sung sướng đó đi, đợi vào đến điện Diêm Vương thì đều phải xuống địa ngục hết!”
Nói xong thì ông ta quay người đi.
Ác quỷ thấy vị cứu tinh đi mất thì sắc mặt thay đổi, vừa cầu cứu, tôi liền ngay lập tức ấn tay lên đùi gã, thì thầm uy hiếp: “Có hét lạc giọng cũng không ai đến cứu! Mi nghĩ xem lúc sinh thời mi làm ra những chuyện hay nào, quỷ sai ở đây còn lâu mới cứu mi!”
Nói xong, tôi phủi phủi lên đùi gã, rồi thả ra.
Mà gã lúc này thì đau đến mức mềm cả người ra rồi.
Trên đùi gã bây giờ đã bị bỏng thành than, không ngờ dấu ấn Diêm Vương lại biến đùi gã thành than!
“Chân của tôi! Chân của tôi!” Gã kêu lên.
Người lái xe khó chịu bước đến gần hỏi: “Lại gì thế?”
“Chân của tôi!” Ác đồ chỉ vào đùi của mình hét lên!
Người lái xe nhìn một cái, rồi khinh khỉnh một câu: “Nghiệp chướng, đáng đời!” Nói xong thì quay người đi.
Ác đồ: “...”
Tôi nhịn không được bật cười.
Tuy tôi chưa được gặp nhiều quỷ sai, nhưng trước đây cũng không ít lần được tiếp xúc với quan cấp cao như Âm Thiện, lúc đó thì tôi hiểu ra, làm việc dưới âm gian này, có là cao quan hay quỷ sai thấp kém, thì rặt là không thích lo chuyện bao đồng, chỉ mong yên ổn mà qua thời gian phục dịch còn đi đầu thai chuyển kiếp.
Cho nên, khi đứng trước một xe toàn lũ ác đồ thích gây chuyện thế này thì người lái xe cũng chỉ mong làm cho xong chuyện, còn kê cao gối nghỉ ngơi.
Thấy mấy con quỷ không làm phiền mình nữa, thế là tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, yên tĩnh đợi tới điểm đến.
Phút giây tôi nhắm mắt thì đột nhiên lương tâm tôi cắn rứt, nhớ lại những việc trước đây, phát hiện ra mình đã làm một việc không thể nào tha thứ được, đó chính là: Ăn thịt quỷ!
...
Không lâu sau, xe dừng lại.
Sau khi xuống xe, mấy con quỷ sai đứng ở trước cửa cung điện nguy nga tráng lệ, tay giơ cao chuông chiêu hồn, hét lên: “Tùy duyên xếp hàng, tùy duyên đứng vào hàng, trong điện có năm phán quan, một hai ba bốn năm! Các ngươi tùy duyên chọn một số, rồi vào hàng quỷ sai có con số đó để báo họ tên! Nghe lời, làm theo sự sắp xếp, có thể giảm năm năm chịu phạt!”
“Giảm năm năm? Tốt thế à?” Tôi ngạc nhiên nói.
Con ác quỷ đứng ngay cạnh run rẩy nói: “Nghe nói Ngũ Điện Diêm Vương là một trong những vị Diêm Vương hà khắc nhất, ông ấy chỉ cần đưa ra mức chịu phạt thì thời hạn cứ tính theo trăm năm một.”
Trời!
Dã man vậy!
Đã tính theo trăm năm thì thời gian năm năm đúng là con tép trên mép con mèo thôi.
Tất thảy đều biết đã vào đến đây thì không còn cách thoát ra, nên để giảm thời gian chịu phạt và mau chóng được đi đầu thai, thì bọn ma quỷ đã rất nhanh chóng tìm hàng rồi xếp vào, mà tôi thì vẫn lúng túng.
Bởi vì, tôi muốn gặp Diêm Vương, chứ không phải phán quan!
Ngũ Điện có đến năm phán quan, ngộ nhỡ họ lại đưa thẳng tôi xuống địa ngục, mà không được gặp Diêm Vương thì sao? Vậy chuyến đi này chẳng phải là công cốc? Cho nên, tôi phải suy nghĩ cho thật kĩ!
“Sao vẫn còn có người chưa tìm được hàng cho mình thế? Chẳng lẽ, có người lại không muốn được giảm án?” Quỷ sai thấy kỳ lạ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, giờ cũng đã đến tận đây rồi, thì cũng chẳng có gì mà phải sợ, dù sao không gặp Diêm Vương cũng phải xuống địa ngục, gặp được Diêm Vương, hắn ta thấy tôi ngứa mắt thì vẫn phải xuống địa ngục. Cho nên, tại sao không lành làm gáo vỡ làm muôi lôi thôi làm thìa cơ chứ?
Tôi đi về phía quỷ sai, thành khẩn nói: “Tôi muốn gặp Diêm Vương.”
Quỷ sai khinh thường nhìn tôi một cái, nói: “Ngươi tưởng Diêm Quân của chúng ta cứ muốn gặp thì gặp hay sao? Hàng số hai còn một chỗ, ra đó xếp hàng đi, đợi chút nữa ta sẽ bẩm báo với phán quan không giảm án cho ngươi.”
Tôi giơ lòng bàn tay trái lên, để lộ dấu ấn Diêm Vương, còn chưa mở miệng cần giấy thông hành, thì con quỷ sai đã biến sắc, ngay lập tức quỳ xuống, trước đó còn hống hách, giờ lại phủ phục xuống: “Thuộc hạ bái kiến Diêm Quân.”
“Bái kiến Diêm Quân!” Xoạch một cái, tất cả lũ quỷ sai có mặt đều quỳ mọp xuống.
Gì vậy?
Tôi khựng lại, nói: “Mấy người nhận lầm người rồi à?”
Con quỷ sai nói: “Không, thấy ấn là thấy Diêm Quân, không ngờ cô nương lại là người của Diêm Quân... Đợi chút, cô nương có phải là vương phi tương lai của Diêm Quân không?”
WHAT?
Ấn Diêm Vương này không phải là sự nhục nhã, mà là biểu tượng của sự tôn quý? Anh này, anh đang đùa tôi hả?
Tôi đột nhiên có cảm giác bị Diêm Vương chơi xỏ. Nhìn cái kiểu vui vẻ của quỷ sai, tôi nuốt trọn từ “không phải” vào trong bụng. Thôi cũng chẳng sao, chỉ cần được gặp kẻ đê tiện đó thì có giả vờ làm vương phi cũng có là gì. Dù sao, người thiệt cũng không phải là mình.
“Ừ.” Thế là tôi gật đầu, thoải mái nhận lấy danh hiệu “vương phi tương lai”.
Quỷ sai vui vẻ lau đi giọt nước mắt cảm động: “Thật khó khăn, thật khó khăn lắm đó, Thất Gia của chúng tôi đã độc thân ngàn năm nay rồi, bao nhiêu là cô gái đẹp nhào vào lòng ngài, mà chưa thấy ngài đồng ý một ai, bao nhiêu năm rồi, chúng tôi còn tưởng Thất Gia bị yếu khoản đó, hay là bị đồng tính nữa, không ngờ, ngài ấy bắt đầu biết rung động! Thật không dễ dàng gì!”
Lau đi giọt lệ chua xót, quỷ sai ngay lập tức nói: “Vương phi, giờ tôi đưa người đi gặp Diêm Vương ngay!”
“À... Vâng!” Tôi ngây người ra.
Xem ra tên Diêm Vương này cũng được thuộc hạ yêu mến, thậm chí còn đến mức lo lắng cho hôn sự của hắn ta.
Khi bước đi, tôi đột nhiên nghĩ ra một điều, quay đầu lại nhìn đám quỷ cùng đến với mình lúc nãy: “Các người nhé, kiếp sau thì học Diêm Vương nhé, cả ngàn năm vẫn là trai tơ, thấy chưa, làm trai tơ cả ngàn năm tốt biết bao, chắc chắn không bao giờ làm mấy chuyện bỉ ổi như các ngươi. Học người ta, học người ta nhá!”
Đám quỷ: “...”
Làm trai tơ đến ngàn năm tuổi.
Ha!
Diêm Vương, ngài không thấy xấu hổ sao?
Tôi nghĩ đã thấy buồn cười.
Đang sung sướng vui vẻ nhưng tôi vẫn không quên, chỉ vào tên sàm sỡ tôi trên xe, nói với quỷ sai: “Tên đó tội không miễn được, cho nên ngươi nói với phán quan, năm năm giảm án thì miễn nhé!”
Mặt tên quỷ sàm sỡ kia tối sầm lại!
“Vâng vâng vâng, tiểu quan sẽ truyền lại lệnh của vương phi không sót một chữ nào!” Con quỷ sai vội vàng đáp.
Tôi hài lòng gật đầu, sau đó được tên quỷ sai đỡ lấy tay, đưa vào điện dáng vẻ như Lão Phật Gia.