Chương 198: Sao Có Thể Không Cần Đạo Lý Gì…
“Nam Huyền Kiều Chủ, thuộc hạ mang thư khẩn của Ngũ Điện Diêm Vương xin bái kiến.” Quỷ sai không biết lấy từ đâu ra một phong thư, hành lễ với cô gái đó.
Nam Huyền Kiều Chủ dừng lại, một lúc sau mới chầm chậm nói: “Thật là không có việc thì không ngó ngàng tới! Đã gửi thư báo chuyện quan trọng đến, sao ngài ấy không tự tới gặp ta?”
Ồ!
Kiểu nói này... vừa nghe đã thấy có câu chuyện gì đó ẩn đằng sau!
Xem ra Diêm Quân độc thân ngàn năm, chứ không phải là không nếm hoa nếm mật!
Quỷ sai ngại ngùng nói: “Công việc của Diêm Quân bận...”
Nam Huyền Kiều Chủ buồn bực nói: “Ngài ấy thật sự không muốn làm gì thì chỉ cần ném hết cả đấy là được. Ngày trước chẳng phải cũng có vụ đình công mười năm đấy thôi! Ngài ấy không muốn đến gặp ta thì thôi vậy!”
Quả nhiên là có chuyện gì đó!
Quỷ sai bất lực nói: “Chuyện này... chuyện này thật sự không phải là lừa đại quan! Dạo này nhân gian không được thái bình, xuất hiện rất nhiều án oan, không chỉ Ngũ Điện chúng tôi, mà ngay cả các điện khác cũng đang đau đầu xử lý!”
“Lời nhà ngươi là thật?”
“Còn thật hơn trân châu ạ!”
“Xem ra, ngài ấy thật sự bận đến mức không còn thời gian đến gặp ta.” Nam Huyền Kiều Chủ chán nản thở dài, coi như là “thấu hiểu” cho một Diêm Quân bận bịu, cô ta phủi bụi áo bào rồi đứng dậy, thời khắc mà cô ta quay lại, tôi cuối cùng cũng biết thế nào là “hoa tiên tử”.
Tuy cách so sánh là “hoa tiên tử” nghe cứ như học sinh cấp một viết văn vậy.
Nhưng Nam Huyền Kiều Chủ đứng ở giữa đồng hoa bỉ ngạn thì đẹp như loài hoa này vậy, lạnh lùng, kiều diễm, mỹ miều đến ngây lòng người.
Cũng đúng thôi, ở đây không theo chủ nghĩa hiện thực, nói chưa biết chừng Nam Huyền Kiều Chủ lại được sinh ra từ đám hoa bỉ Ngạn này?
Nam Huyền Kiều Chủ nhìn tôi một cái. Lông mày hơi nhíu lại: “Ngũ Điện từ khi nào lại xuất hiện một con quỷ yếu đuối thế này?”
Tôi á?
Vừa nghe thì tôi đã hiểu cô ta đang nghĩ tôi cũng là một quỷ sai, chẳng lẽ cô ta nghĩ tôi đến để chạy việc thôi sao?
Vậy tôi có cần nói với cô ta sự thật không?
Tôi thấy cô nàng này cũng hơi đanh đá, nếu biết tôi không phải quỷ sai mà là... Mà khổ là tôi với Diêm Thất Gia chẳng có quan hệ gì! Tôi lo lắng làm cái gì?
Thế là tôi học theo quỷ sai, bước lên trước hành lễ với cô ta, cũng cố gắng nói sao cho giống thật: “Kính chào quan lớn. Tôi không phải là quỷ sai của Ngũ Điện, cũng không phải quan dưới Âm Tào Địa Phủ, tôi từ nhân gian tới... nhưng những vấn đề này cũng không quan trọng, cô chỉ cần biết là tôi với Diêm Thất Gia không hề có mối quan hệ nào cả. Tôi chỉ nhờ vào ngài ấy, để đến đây tìm hiểu một số việc thôi”
Nam Huyền Kiều Chủ nhíu mày: “Cô không phải quỷ sai?”
“Không phải.”
Khuôn mặt xinh đẹp kia bỗng tối sầm lại, Nam Huyền Kiều Chủ bực tức nói: “Chẳng trách ta nói Ngũ Điện từ khi nào có nữ quan! Cũng chẳng trách ngài ấy chẳng đến thăm ta, hóa ra trong lòng đã có người khác!”
Tôi ngớ người: “Đại quan, không phải tôi bảo cô đừng hiểu lầm hay sao, sao cô lại hiểu lầm tai hại như vậy chứ?”
Nhưng khi tôi vừa hay muốn hỏi thêm thì Nam Huyền Kiều Chủ đột nhiên tóm lấy cổ áo tôi.
Tôi chưa bao giờ gặp một người nào mà vô lý đùng đùng, đanh đá khái tính như cô ả!
Cô ta!
Vừa nâng tay lên!
Cơ thể tôi đã tạo thành một hình sin cong vút, sau đó là rơi tùm xuống sông!
“Cô nhầm rồi, chồng tôi là Âm...” Cho dù là trước khi bị rơi xuống sông, tôi cũng ôm một hy vọng, nói không chừng là mình có thể nói rõ ràng và Nam Huyền Kiều Chủ có thể thần thông quảng đại rồi sẽ giữ được tôi lại trước khi tôi rơi xuống nước?
Nhưng…
Lời của tôi còn chưa xong thì đã rơi tùm xuống giữa dòng sông rồi.
Khi rơi xuống sông, tôi dường như nhìn thấy mình đứng trên cầu, mặt không cảm xúc đứng nhìn mình rơi xuống sông...
…
…
Ục ục ục ục.
Khi rơi xuống sông, dường như có cái gì đó đang bơi đến và lôi tôi lên...
Khi tôi tỉnh lại, mặt tôi quay vào tường, cả người lạnh buốt, bởi vì quần áo tôi lúc này ướt sũng. Dòng Vong Xuyên này cũng thật thần kỳ, tôi rõ ràng là linh hồn không phải một thực thể. Nhưng sau khi ngâm nước dòng Vong Xuyên thì đã bị ướt lạnh đến run rẩy.
“Đây là...”
Tôi ngẩng đầu, trên đầu cũng là tường đá, chẳng lẽ... đây là chân cầu Nại Hà?
Diêm Quân bảo tôi đến đây tìm một viên ngọc, không ngờ, tôi cứ thế nằm dưới chân cầu? Á, xem ra Diêm Quân đã đoán trúng phóc. Biết được một trăm phần trăm là tôi sẽ bị bà la sát kia ném xuống sông Vong Xuyên.
Vậy bây giờ nên làm thế nào?
Lúc này bên cạnh tay tôi khẽ động, cúi đầu xuống nhìn, thì thấy một con rùa to bằng bàn tay đang nhẹ nhàng đỡ lấy tay tôi.
“Cẩn thận dưới chân, đừng làm hỏng hoa ở đây, nếu không thì Nam Huyền Kiều Chủ sẽ... không, là ném chúng ta xuống sông Vong Xuyên cho rùa ăn!” Lời của quỷ sai lởn vởn trong đầu tôi.
Tôi không kìm được sờ lên mai của con rùa (tôi không dám sờ lên đầu rùa): “Chẳng phải cô ta ném tao xuống đây làm mồi cho mày sao?”
Nó ngẩng đầu lên, nhắm một mắt. Há miệng ra… Ai dà, trái tim trong sáng thiếu nữ của tôi nhanh chóng bị tan chảy! Con rùa này dường như đang cười một điệu cười vô hại với tôi?
“Mặc kệ, dù sao thì nơi đây cũng chẳng cần bàn đến chủ nghĩa hiện thực, chẳng lẽ, rùa con nhà mày thật sự có tính như người?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Nó lại cười.
Tôi nuốt nước bọt, hỏi: “Thế mày có biết biến thành to lớn và ghê gớm như thủy quái... Không. Thường thì, rùa chẳng phải là huyền vũ à? Mày không phải là thần thú Huyền Vũ đấy chứ?”
Rùa con lắc đầu.
Toát mồ hôi.
Nó thật sự hiểu tiếng người?
“Là mày, đã cứu tao?”
Con rùa gật gật đầu, lại cười ngoác miệng.
“Vậy tao nên làm gì để cảm ơn mày?”
Nó lúc này bò lên tay tôi, rồi bò lên cánh tay tôi... Ài, nếu dùng cái tốc độ bò này của nó thì chắc mùa quýt sang năm mới bò lên đầu tôi, thế là tôi đặt nó lên vai: “Mày muốn lên đây hả?”
Nhưng chẳng phải.
Con rùa lại bò lên phía tai tôi, lại cố gắng bò lên nữa, thế là tôi thuận tay đặt nó lên đỉnh đầu.
“Là ở đây hả? Đây là nơi cao nhất trên cơ thể người rồi, mày còn bò nữa, là lên trời đấy!” Tôi nói.
Sau khi yên vị trên đầu, thì con rùa cũng không động đậy nữa.
Hy vọng nó không đột nhiên biến thành quái vật, hoặc một quả núi, nếu không tôi sẽ thật sự mất mạng.
Bây giờ, tôi nên làm thế nào đây?
“Trẫm mà là nàng thì sẽ đến chân cầu Nại Hà, trộm viên ngọc sáng nhất ở đó đi. Nhớ, lúc qua cầu Nại Hà, cho dù nghe thấy gì cũng không được cúi xuống nhìn.”
Tôi nhớ lại lời dặn của Diêm Quân.
Đến lúc tìm ngọc rồi.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa biết truyền thuyết canh Mạnh Bà một cách hoàn chỉnh, nhưng giờ cũng không quan trọng nữa, chỉ cần tìm thấy thuốc giải cho canh Mạnh bà, làm cho Sầm Cửu Nguyên và Ái Linh khôi phục ký ức, đó mới là vấn đề!
Tôi cúi đầu xuống, xé từ áo ra một mảnh vải, che đôi mắt lại.
“Dùng tâm để nhìn!”