Chương 199: Dùng Tâm Để Nhìn
Trên đời này duyên phận thật sự kỳ diệu, Diêm Quân là một người mà tôi vô cùng căm ghét, một ngày mà không thầm chửi ba lần thì không thoải mái trong lòng, nhưng không ngờ, giữa hai chúng tôi còn chưa giải quyết khúc mắc, mà tôi lại làm theo bao điều hắn ta nói...
Tôi dựa vào cảm nhận từ trái tim mình, bước về phía trước.
“Xoạch” một cái, tôi ngã quay lơ!
“Cái gì mà dùng tâm để nhìn chứ, tôi tin hắn ta làm gì vậy...” Tôi đau đớn xoa xoa cằm, trong lòng nghĩ Diêm Vương thật biết đùa, tôi chỉ là một đạo sĩ quèn chốn nhân gian, tu luyện còn chưa được hai năm, làm sao có thể đạt tới cảnh giới mọc thêm tâm nhãn?
Lão Diêm Vương không phải đang trêu tôi đấy chứ?
Dưới chân cầu toàn là sỏi đá, tôi nhắm mắt đưa chân, chắc chỉ còn nước ngã dúi dụi?
Tuy trong lòng làu bàu không ngớt, nhưng tôi vẫn không bỏ tấm vải che mắt, mà mếu máo cầu xin con rùa trên đầu: “Rùa con ơi, tao biết mày cũng hiểu tiếng người, dù sao mày cũng đã cứu tao, vậy mày có thể làm chú rùa tốt bụng đến cùng, giúp tao thêm lần nữa không?”
Tôi có cảm giác nó đang giật một nắm tóc trên đầu tôi.
“Được tao coi như mày đã đồng ý!” Tôi ngạc nhiên nói: “Này, có người bảo tao đến chân cầu Nại Hà tìm một thứ, đó là một viên ngọc sáng nhất. Tao thì không biết viên ngọc đó trông như thế nào, nhưng người đó nói, dùng tâm để nhìn... Tuy tao không biết ý của người đó là gì, nhưng ngài ấy chắc chắn sẽ không bao giờ lừa ta. Cho nên mày có thể chỉ giúp tao, lúc nào nên sang phải hay sang trái để tránh bị ngã, giúp tao tìm viên ngọc đó, có được không?
Rùa con giựt tóc tôi ba lần.
Tôi coi như nó đã đồng ý.
Quả nhiên, tiếp tục bước thêm mấy bước thì đã thuận hơn, mỗi lần gặp phải chướng ngại vật, rùa con lại giựt tóc tôi, nó kéo sang phải tôi sang phải, nó kéo sang trái tôi sang trái. Mức độ hợp nhau cứ như là bạn bè lâu năm, có thể hiểu được ý của nhau vậy.
Đi được một lúc thì dường như đường bằng phẳng hơn rất nhiều, đã không còn cảm giác mình bước lên đá, mà con rùa cũng không thấy giựt tóc tôi nữa.
Tôi nghĩ, nó đã đưa tôi đi đúng hướng.
Tôi chẳng ngại ngùng gì cứ thế bước đi.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng tôi cũng hiểu ra lời của Diêm Quân, vì tôi dường như đã “nhìn thấy”.
Tôi nhìn thấy mình không phải đi trên đường.
Mà đang bước trên mặt nước.
Thật đáng ngạc nhiên, cảm giác này cứ như đang bước trên dòng Vong Xuyên, nhưng người lái đó mà tôi từng gặp nhiều năm trước đã nói, bất kỳ thứ gì cũng không thể nổi trên mặt nước dòng Vong Xuyên. Cho nên, tôi chắc chắn là đang tưởng tượng rồi, làm sao có thể là dòng Vong Xuyên chứ?
Trước đây, khi tôi ngồi trên thuyền của người lái đò và nhìn xuống, thấy những linh hồn chìm dưới dòng Vong Xuyên. Người lái đò nói, họ đều là những người trên đường đi đến âm gian thì đột nhiên thay đổi quyết định, nên đã nhảy xuống dòng Vong Xuyên này, chỉ tiếc là sau đó không thể rời khỏi được nữa, cũng mãi mãi không được đầu thai chuyển kiếp.
Nhưng bây giờ, dưới chân tôi lúc này là một mặt nước trong veo, phẳng lặng, nhẹ nhàng và không hề có những linh hồn nhấp nhô kia.
Cho nên chắc chắn là do tôi tưởng tượng.
Đây chắc chắn không phải dòng Vong Xuyên thật.
“Rùa con ơi, rốt cuộc mày đưa tao đi đâu? Nơi này thật sự có thứ mà tao mong muốn chứ?” Tôi hỏi.
Không có hồi đáp, cũng không thấy giật tóc, tôi nghi là nó đã ngủ rồi.
“Mạnh Mộng...”
Bên tai tôi dường như nghe thấy những tiếng gọi liên tiếp nhau không ngừng.
“Rùa con ơi, là mày gọi tao à?” Tôi hỏi.
Không thấy trả lời, cũng chẳng giựt tóc, không lẽ không phải tiếng của rùa con?
Vậy thì ai đang gọi?
“Mạnh Mộng...”
Tôi chỉ biết Mạnh Trần. Còn cái người có tên Mạnh Mộng này là ai? Chị em với Mạnh Trần à?
Hay là...
“Rùa con ơi, đây có phải là tên của mày không? Mày không phải là Mạnh gia...” Trí tưởng tượng thật phong phú, tôi nghĩ cũng tự thấy buồn cười: “Mày không phải là con linh sủng mà Mạnh Bà nuôi đấy chứ? Mạnh Mộng là tên của mày à? Người ta đang gọi mày đấy à?”
Đỉnh đầu tôi vọng xuống một giọng nói già nua: “Dùng tâm để nhìn!”
“Mày biết nói à!” Tôi giật thót mình!
Bẹp bẹp!
Con rùa con này... không. Là con rùa già này hình như là đang tức giận, nó dùng hết sức đánh tôi mấy cái!
Xem ra, điệu cười lúc nãy tưởng non nớt đáng yêu, hóa ra lại là của ông rùa già. Đúng thật, rùa sống rất thọ, đừng nhìn nó nhỏ, không chừng còn già hơn cả Diêm Quân đấy!
Nhưng tôi không ngờ nó lại nói một câu giống hệt với Diêm Quân đã từng nói, nếu không phải vì giọng nói phát ra không hề giống nhau, thì tôi còn tưởng tên Diêm Quân rảnh rỗi đó biến thành rùa ngồi trên đầu tôi, giám sát tôi.
Tôi không hiểu lắm nên hỏi: “Có phải mày biết tao đang muốn tìm cái gì? Tao phải làm thế nào mới tìm ra nó?”
Rùa con tức tôi ngu muội, đập vào đầu tôi: “Dùng tâm để nhìn!”
Được!
Vẫn chỉ có mấy cái chữ đó!
Ngầu đấy.
Tôi đành dùng tâm mà tìm vậy.
Tôi lại dùng phương pháp tu luyện trước kia, nhắm mắt, cố gắng lắng lại, phát hiện trái tim mình càng tĩnh thì “nhìn thấy”… những hình ảnh mà mình tưởng tượng càng rõ ràng.
“Mạnh Mộng…”
Tiếng gọi lúc có lúc không lại vang lên.
Tâm càng tĩnh, thì tiếng gọi đó càng rõ ràng.
Dường như là rất xa, lại có vẻ là gần trong gang tấc.
Cũng may, đó là giọng nữ, nếu là đàn ông thì tôi lại nghĩ đó là tiếng gọi thương nhớ của đôi người yêu nào.
Tại sao đến đây lại có người gọi Mạnh Mộng?
Người có tên Mạnh Mộng này là ai?
Đều cùng là họ Mạnh.
Cô ta rất quan trọng?
Cô ta biết giải canh Mạnh Bà?
Viên ngọc mà Diêm Quân muốn tôi tìm có liên quan đến người tên Mạnh Mộng này?
Tại sao lại nói “viên ngọc” này không giải được canh Mạnh Bà, thì trên đời sẽ không còn bất kỳ thứ gì có thể giải được?
Tôi dùng “trái tim” của mình đi tìm, tìm theo tiếng gọi, tôi dường như đã nhìn thấy một vệt sáng.
Tôi đi về phía ánh sáng đó.
Lại chẳng biết đã qua bao lâu thì vệt sáng đó càng lúc càng sáng rõ, tôi bất giác đưa hai tay ra nắm lấy. Tôi còn nghĩ đó là một ảo ảnh, nhưng không ngờ, tôi đã thật sự sờ được vào một vật tròn tròn!
Viên ngọc!
Tôi tìm thấy viên ngọc rồi!
Không ngờ việc này lại đơn giản đến thế!
Tôi vui mừng kéo mảnh vải bịt mắt xuống, tôi muốn nhìn xem viên ngọc này rốt cuộc là thứ gì, bịt mắt vừa bỏ xuống, tôi nhìn thấy viên ngọc trong tay, rồi lại đưa mắt xuống dưới chân…
“Nhớ, lúc qua cầu Nại Hà, cho dù nghe thấy gì cũng không được cúi xuống nhìn.”
Bây giờ, tôi đang cúi đầu đây.
Dưới chân tôi đúng là nước.
Tôi đang đứng trên dòng Vong Xuyên là nơi mà không vật nào có thể nổi được.
Cái bóng dưới nước đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Nhưng cái bóng đó lại không hề giống tôi.
Mà giống với một nữ thần thời xưa.
Mắt tôi hoa lên, tôi đột nhiên nằm ở dưới nước, còn “tôi” ở trên mặt nước đang cầm viên ngọc, còn đang cười một cách nham hiểm…