Chương 201: Chuyển Mình Thành Nữ Thần
“Đại ca, tên anh thật đấy hả?”
Tôi thật bất ngờ, nghi ngờ có phải nó đang cố tình trêu tức tôi, mà không có chứng cớ.
Rùa con nghiêm túc nói: “Tên ta là Vương Bát. Trước đây vào một hôm, khi ta đi dạo cùng chủ nhân ở trên nhân gian, lúc đó ta dùng hình ảnh một con rùa. Khi chủ nhân gọi tên ta thì bị người ta nghe thấy, từ đó về sau, mọi người vẫn quen gọi vậy đó.”
Đó đâu phải tên gọi, là một câu chửi đấy?
Tôi hỏi: “Chủ nhân của mày là?”
Rùa con nói: “Mạnh Mộng.”
“Cô ta là chủ nhân, vậy tại sao mày không đi theo cô ta?” Tôi rất ngạc nhiên, vì tôi nhớ rõ, rùa con dường như không hề do dự nhảy từ đầu “tôi” xuống. Nó chẳng hề có ý định đi cùng Mạnh Mộng!
Con rùa cứ hỏi là trả lời này, bây giờ lại quay người bỏ đi.
Mới đầu tôi nghĩ nó lại biểu diễn bơi lội, nhưng không ngờ nó đi thẳng luôn, càng bơi càng xa, biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi ngây ra, lâu lắm mới hồi tỉnh lại, vừa mới trao đổi tên, tình bạn mới bắt đầu, nó đã bỏ tôi đi, chẳng lẽ La Hy bẩm sinh khắc bạn bè? Không đáng để người ta đánh bạn?
Tôi thở dài, quyết định tiếp tục thích nghi, thế là tôi lại bắt đầu vùng vẫy…
…
…
Không biết là bao lâu, tôi đột nhiên bị một vật gì đó móc vào và câu lên.
Đúng vậy, là câu lên.
Người vừa câu tôi lên đang đạp chân trên con rùa lớn đó không ai khác là Diêm Quân, nói là câu bởi vì hắn ta đang dùng cần câu và câu tôi lên!!
“Hây, vương phi của trẫm, lâu lắm không gặp, có nhớ trẫm chăng?” Diêm Quân cười như được mùa.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao ngài lại ở đây?”
Diêm Quân nói: “Là phải cảm ơn Vương Bát rồi, vì nó đến thông báo cho trẫm, ta mới biết người đàn bà ngốc như nàng thật sự đã mở to đôi mắt của mình nhìn xuống dưới như thế?”
Tôi: “…”
Tại sao tôi không nhìn thấy ở Diêm Quân một biểu hiện của cười trên nỗi đau của kẻ khác, mà càng giống với “chuyện vui được như ý”? So với việc mong tôi không mở to mắt, thì hắn ta lại càng mong nhìn thấy hậu quả của việc tôi mở to đôi mắt ra?
Hắn ta câu tôi lên mai rùa, sau đó thu lại cần câu.
Tôi thắc mắc: “Không phải nói, nếu bị rơi xuống dòng Vong Xuyên thì sẽ bị nhấn chìm mãi mãi, không bao giờ thoát ra khỏi à?”
Diêm Vương nói: “Ngoại trừ trẫm, chẳng ai dám xá tội cho lũ vong linh này!”
Thôi được rồi.
Tôi lau lau nước trên người, có thể do đây không phải thân xác thật sự nên nước khô nhanh. Không, không phải là khô, mà nước có sự sống, rơi từ người tôi xuống rồi rơi trở lại dòng Vong Xuyên.
Quần áo của tôi…
Sao đã thành đồ cổ trang?
Tôi nghi ngờ nhìn mình, rồi lại nhìn xuống mặt nước, oa, tôi chưa bao giờ tự khen mình, nhưng bóng tôi dưới nước vô cùng kiều diễm.
Đó không phải là tôi.
Nếu nói là Mạnh Mộng cướp đi hư thể của linh hồn tôi, không bằng nói đã đổi hư thể với tôi, bây giờ hình dáng in dưới nước là của một giai nhân xứng với bốn chữ nghiêng nước nghiêng thành.
Đây chẳng phải là thần thái của nữ thần hay sao, khuôn mặt này không hề có chút góc chết nào, từ khi sinh ra đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy một góc ba trăm sáu mươi độ nào hoàn hảo đến thế!
“Sách cổ có ghi lại, Mạnh Bà chính là đệ nhất mỹ nhân của âm giới, lúc đó, vì muốn được ngắm bà ấy một cái, biết bao cổ thần giẫm vào gấu quần mà ngã. Nay không ngờ là hậu bối, ta lại có vinh hạnh được nhìn thấy một Mạnh Bà tuyệt sắc!” Diêm Quân đứng bên cạnh che miệng cười duyên.
WHAT?
Tôi bàng hoàng nhìn lại mình!
“Đây… Đây chính là Mạnh Bà trong truyền thuyết?!” Tôi hét lên, chẳng thèm giữ hình tượng nữ thần.
Diêm Quân gật đầu, lời tuôn ra ngắn gọn súc tích: “Cá kiếm nhé.”
“Kiếm cái đầu, tôi thế này thì làm sao trở về được? Đợi chút! Giờ là ngày thứ bao nhiêu tôi gặp ngài rồi?” Tôi hỏi.
Diêm Quân tính toán rồi nói: “Dường như là ngày thứ bảy rồi.”
“Vậy thì tôi phải mau chóng quay về…” Tôi vội đến mức suýt cắn vào lưỡi: “Tôi phải làm cách nào để về? Đây lại không phải là hồn của tôi, tôi không thể đưa hồn của người khác vào cơ thể của mình chứ hả? Vậy Mạnh Mộng… cô ta cướp hồn thể của tôi, không biết có phải sẽ thay tôi, trở lại cái xác của tôi không?”
Diêm Quân gật đầu: “Cũng có thể.”
Diêm Quân nhìn tôi hồi lâu, mới góp ý chân thành: “Dù sao thì việc cũng đã rồi, ta thấy nàng hãy nghĩ lại xem, mình có nên lợi dụng dáng vẻ này để làm cái gì đó không?”
Tôi tức phát khóc: “Tôi chỉ muốn trở về nguyên hình dáng cũ của mình!”
Diêm Quân hỏi: “Làm nữ thần không tốt à?”
“Làm mình là tốt nhất!”
“Nhưng nàng có cách nào khác sao?”
“…”
Thôi được, tôi bị Diêm Quân thuyết phục, trên đời này có những sự thật khó xoay chuyển, xem ra tôi nên nghĩ về mặt tích cực của nó vậy.
Tôi nhìn Diêm Quân: “Ngài muốn tôi giúp ngài cái gì?”
“Làm Mạnh Bà Thần của âm gian.” Hắn ta cúi đầu nâng tay tôi lên, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy tư thế này ở hắn ta, hóa ra hắn ta cũng có thể cúi đầu.
Tôi nói: “Làm nữ thần cũng được, nhưng tôi có một yêu cầu.”
Hừ, đi một ngày đàng học một sàng khôn, tôi cũng không thể cứ ngốc nghếch mãi thế được!
Diêm Quân gật đầu: “Xin nói.”
Tôi nói: “Ngài phải có trách nhiệm biến tôi trở lại như cũ, còn nữa, hãy giúp tôi tìm lại con gái và Âm Thao!”
Diêm Quân nhíu mày: “Nói là một yêu cầu, mà nghe ra nào có phải một?”
“Nếu ngài không đồng ý, thì tôi thà trở về sông Vong Xuyên, ngoài kia thế giới có xoay vần thế nào tôi cũng chẳng quan tâm!” Nói xong, tôi liền kéo váy lên, chuẩn bị nhảy.
Diêm Quân vội vàng ngăn tôi lại: “Được được được, nữ thần đã có yêu cầu, đừng nói là ba, cho dù là ngàn là vạn điều, ta đều làm cho nàng, được chưa?”
“Được!”