Chương 210: Xin Chào Bà Cố (2)
“Ma đồng?”
Đúng lúc tôi đang đắm chìm trong mùi thơm của sữa trên người Củ Cải thì bên tai vang lên tiếng của Lâm Nhuận Dư, ngay lập tức làm tôi tỉnh lại.
Đúng rồi, ngoài Mạnh Mộng ra thì còn có Mạnh Trần cũng muốn tìm Củ Cải, tôi đưa Củ Cải đến phòng khám Lâm Thị này, chẳng phải là dẫn con vào miệng cọp hay sao. Xem ra, tôi phải đóng vai Mạnh Bà đến cuối cùng, mới có thể bảo vệ được Củ Cải!
Tôi đứng dậy, nắm chặt tay Củ Cải, tôi làm động tác thân mật này là để chứng tỏ cho Lâm Nhuận Dư biết mối quan hệ của hai chúng tôi, anh ta không được động một ngón tay vào đứa trẻ.
“Đúng, là ta tìm thấy nó trước.” Tôi kiêu ngạo nói.
Lâm Nhuận Dư trước mặt bà cố thì không dám hỗn hào, ngay lập tức cung kính nói: “Vâng, cháu tìm ma đồng đã bảy năm nay, đều không thấy tung tích, không ngờ bà cố vừa xuất hiện đã tìm thấy. Thật không hổ danh là bà cố! Nhưng, vãn bối có thể hỏi một câu, người tìm được ma đồng, thì sẽ xử lý như thế nào?”
Tôi nói: “Đương nhiên là… nuôi nó cho tốt!”
“Nuôi nó?” Lâm Nhuận Dư tròn to mắt ngạc nhiên.
Tôi ho mấy tiếng, cố gắng cao giọng nói: “Đúng thế, chăm nuôi nó! Cháu xem, đôi mắt của nó là trước đây ta đã nguyền rủa mới có, đời này nó là một vật quý hiếm thấy, cho nên tìm thấy, tại sao không nuôi cho tốt?”
“Thật… là như thế ạ?”
Tôi trừng mắt: “Sao thế, lời bà cố mà còn không tin hay sao?”
Lâm Nhuận Dư gật đầu nói: “Có tin! Có tin!”
“Vậy, bà cố ta sẽ ở lại chỗ cháu nhé?” Tôi nói.
Lúc này, tôi có một kế hoạch ngu ngốc: Giờ tôi tạm thời ở chỗ của Lâm Nhuận Dư, việc bị ép thay đổi hư thể cũng là một việc tốt, tôi có thể giả vờ là bà cố của Mạnh Trần, làm loạn ổ của địch, cũng có thể đảm bảo Củ Cải được an toàn; Mà Mạnh Mộng sớm muộn gì cũng tìm đến, Mạnh Mộng bây giờ đang sử dụng bề ngoài của tôi, giờ trong mắt của mọi người, cô ta mới là “La Hy”. Nếu tôi lợi dụng quan hệ này thì tôi có thể làm cho Mạnh Trần và Mạnh Mộng đối đầu với nhau, đợi họ đánh nhau thì tôi chính là ngư ông đắc lợi!
Chẳng trách Diêm Vương nói, tôi sẽ biết cách làm thế nào, hóa ra là ý này!
Lâm Nhuận Dư gật đầu: “Được, được ạ.”
Tôi lại nói: “Đúng rồi, ta còn một việc này cần cháu đi giải quyết.”
“Bà cố cứ căn dặn ạ.”
Tôi nói: “Vạn năm trước khi ta chết, xác thịt hóa thành hạt xá lợi, tất cả sức mạnh đều tập trung trong viên xá lợi đó. Nhưng đáng tiếc, viên xá lợi đó lại rơi vào tay một nữ tử có tên ‘La Hy’. Ta muốn cháu giúp ta lấy lại viên xá lợi đó. Nếu không có viên xá lợi đó thì ta sẽ không làm gì được.”
Lâm Nhuận Dư kinh ngạc nói: “La Hy? Cô ta chẳng phải chết rồi à?”
Tôi nói: “Không, cô ta vẫn còn sống!”
Lâm Nhuận Dư nói: “Không thể nào! Năm đó không hiểu vì sao cô ta lại đào một cái huyệt ở nghĩa địa phía Tây thành phố, rồi chôn mình dưới đó và sử dụng thuật hồn thoát xác. Cháu đã tìm thấy nơi đó và canh cô ta bảy ngày, vốn muốn đợi cô ta quay lại thì tóm gọn, nhưng không ngờ là, Âm Quân xuất hiện rồi ngăn cháu lại. Nhưng cho dù là thế thì La Hy kia vẫn không trở về đúng thời gian đó, cho nên thân xác đã chết, không thể còn sống được!”
Tôi nói: “Cháu không tin thì mấy hôm nữa, cô ta sẽ tự dẫn xác đến. Hơn nữa, trong tay cô ta có hạt xá lợi, cũng chính là sức mạnh của ta, e là đến lúc đó, ngay cả cháu cũng không đánh thắng nổi cô ta!”
Lâm Nhuận Dư nói: “Chẳng lẽ, năm đó cô ta làm thuật hồn thoát xác để đi tìm viên xá lợi của bà cố?”
“Đúng vậy!” Tôi cũng phục mình thật, nói dối không chớp mắt, năm đó dùng thuật thoát xác, tôi muốn xuống âm gian tìm Âm Thao, làm gì nghĩ nhiều thế?
Mà không ngờ, tôi còn tưởng mình trốn kĩ lắm, hóa ra là tôi vừa chôn mình xuống là Âm Thao và Lâm Nhuận Dư cũng tìm ra luôn, còn đánh đấm một trận! Cũng không biết tên mù Âm Thao kia có đánh lại được Lâm Nhuận Dư…
Lâm Nhuận Dư nghiến răng nói: “Thật là một con nhóc giảo hoạt! Không biết cô ta sao lại may mắn thế, nhiều lần cháu đều tưởng cô ta chết rồi, không ngờ vẫn còn sống, không những còn sống, lại còn ăn cắp viên xá lợi của người! Bước đường cùng còn có thể lật ngược ván cờ, xem ra cháu đã coi thường ả!”
Tôi gật đầu nói: “Cô nương đó đúng là may mắn ngút trời, giờ lại còn có được viên xá lợi của ta, thật sự vô cùng ghê gớm, cháu à, cháu xem chuẩn bị trước, tránh việc cô ta và Âm Quân cùng tìm đến, cháu sẽ bị họ hợp lực lại bắt nạt.”
Lâm Nhuận Dư thất kinh: “Hai người họ đã gặp nhau?”
“Đúng, ta vừa đưa đứa bé thoát ra từ nhà của họ mà.” Nói xong thì tôi xòe tay ra, lộ rõ vết thương, Mạnh Trần và Âm Thao đều quen nhau, nên Âm Thao dùng pháp bảo thế nào thì hắn ta sẽ biết, hắn ta vừa nhìn đã nhận ra: “Đúng là kiếm của Âm Quân!”
Hắn ta đưa tay ra đỡ lấy tôi ngồi xuống: “Bà cố yên tâm, có cháu đây, cháu chắc chắn không để ai làm tổn thương đến người!”
Nói xong thì hắn ta dùng pháp thuật giúp tôi chữa lành vết thương, chỉ thấy trong tay hắn ta có một vùng sáng, không lâu sau thì vết thương đã lành.
“Còn đây nữa, còn ở đây nữa!” Tôi thấy tiện quá, vội vàng chỉ vào vết thương trên trán, Lâm Nhuận Dư tuy ác độc, nhưng lại là kẻ vô cùng hiếu thuận, anh ta thấy trên trán tôi có vết thương, thì chẳng nói chẳng rằng chữa luôn.
Vết thương của tôi đã lành, cũng không còn bị rách mặt nữa, cảm giác vui vẻ hẳn lên, quan tâm nói với Lâm Nhuận Dư: “Cháu à, cháu phải chuẩn bị trước, đứa trẻ trong tay chúng ta thì đôi vợ chồng đó chắc chắn sẽ tìm đến, cháu đã nghĩ ra cách đối phó hay chưa?”
Lâm Nhuận Dư tỏ rõ là đã có sự phòng bị: “Bà cố yên tâm, cháu đã đặt nền móng ở nhân gian tám năm nay rồi nên không phải là không có phòng bị gì, tuy có sớm hơn dự kiến một chút, nhưng cũng coi như đã mọc đủ lông đủ cánh. Chúng có đem thêm người đến, cháu cũng chẳng sợ!”
“Ồ? Là gì vậy?” Tôi cười híp mắt.
Lâm Nhuận Dư nói: “Bà cố đợi đến tối khắc biết!”
“Tại sao phải đợi đến tối?”
“Cháu cho dù có gọi người thì cũng không phải một hai tiếng đồng hồ là tập hợp hết được, cần phải phát đi hiệu lệnh, cũng phải đợi tối mới đầy đủ người.”
Chậc chậc! Nghe thì thấy cũng có vẻ rất nhiều!
Tôi nghĩ đến kế hoạch của Lâm Nhuận Dư, anh ta muốn tạo nên lũ ác linh đến canh Mạnh Bà còn không tẩy rửa hết tội được!
Tôi tưởng mình chỉ rời nhân gian bảy ngày, nhưng bây giờ lại là bảy năm, cũng không biết những ác linh đó đã được tạo ra như thế nào!