Chương 209: Xin Chào Bà Cố (1)
Nói xong câu đó thì tôi biến mất.
Không phải là biến mất hoàn toàn, mà tôi trở lại thành hư thể, chẳng ai có thể nhìn thấy, chẳng ai có thể nghe thấy tôi nói gì nữa.
Tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói với Củ Cải, còn chưa được ôm lấy nó, cũng chưa được nghe nó gọi một tiếng “mẹ”, nhưng tôi lại chẳng có cách nào, bởi vì tôi lại biến thành trong suốt.
“Tại sao chị thần tiên lại biến mất rồi?” Củ Cải đứng trước mặt tôi, ngơ ngác nhìn bốn phía: “Em biết, chị vẫn còn ở đây, chỉ là chị trốn đi, cho nên em không nhìn thấy chị nữa, đúng không?”
Đúng vậy đấy.
“Người đó thật sự là mẹ em sao? Người đó xuất hiện trước mặt em, nhưng tại sao lại bị câm? Mà còn rất hung dữ. Em thấy mẹ của các bạn nhỏ khác đều hiền dịu, tại sao người đó lại hung dữ như thế? Còn tại sao chị lại nói người đó muốn giết em? Người làm mẹ mà lại muốn giết con mình sao?”
Bé con, con thật thông minh.
Tôi phủi tay, rồi đưa tay áo lên quẹt mắt, thấy vui trong cái khổ, an ủi bản thân, may mà Củ Cải rất thông minh, chẳng giống Âm Thao, vừa gặp đã dính lấy Mạnh Mộng, may mà Củ Cải đã đánh hơi thấy mùi bất thường.
Tôi không thể cứ để thế.
Nếu tiếp tục như vậy thì Mạnh Mộng sớm muộn gì cũng giết Củ Cải!
Làm một người mẹ, tôi không thể cứ đứng bên ngoài mà quan sát như vậy được!
Nhưng tình trạng của tôi lúc này, thì biết làm gì được chứ?
Đúng rồi…
Tôi nhớ ra rồi.
Rùa con có nhắc tôi một cách, nó nói, chỉ có những người liên quan đến Mạnh Mộng mới nhìn thấy tôi.
Mà những cổ thần đều đã không còn, nhưng cùng huyết thống thì vẫn còn trên đời!
Đó chính là Mạnh Trần!
Thật không ngờ, Mạnh Trần lại trở thành một tia hy vọng cuối cùng.
Nhưng nếu bây giờ tôi đi tìm Mạnh Trần thì Củ Cải làm thế nào? Tôi không thể nào vứt nó ngoài đường thế này, ngộ nhỡ nó gặp phải người xấu thì sao?
Đúng lúc tôi đang đau đầu suy nghĩ thì Củ Cải liền nói: “Chị đẹp, có phải chị đang gặp khó khăn gì không? Nếu chị vẫn còn ở đó. Thì báo cho em một dấu hiệu nào đó, để em biết giúp chị như thế nào?”
Thật đúng là một thiên sứ!
Nhưng tôi nên làm thế nào để giúp nó?
Đột nhiên. Một “hòn đá” từ trên trời rơi xuống!
Là rùa con.
Nó bay từ lầu mười xuống, nếu không phải Củ Cải nhanh nhẹn tránh kịp thì có khi sẽ bị nó làm cho bẹp đầu.
Thật giống thiên binh giáng trần.
“Vương Bát, giúp tao!” Tôi vội vàng quỳ bên cạnh rùa con nói: “Bây giờ tao cần đưa Củ Cải đi tìm một người, mày có thể giúp tao truyền thông tin, dẫn Củ Cải qua đó tìm người ấy, có được không?”
Rùa con thò đầu ra khỏi mai, trông có vẻ rất mơ màng, chắc là nó bị rơi ong cả đầu lên.
“Được thôi. Nàng nói cho ta xem đi hướng nào, thì ta đi hướng đó.” Rùa con nói.
“Cảm ơn!”
Củ Cải ngạc nhiên nhìn rùa con: “Sao mày lại ở đây?”
Nhưng lúc này rùa con đã quay người đi rồi.
“Mày đến cùng chị đẹp kia. Hơn nữa, mày lại còn nghe hiểu tiếng người. Cho nên có phải chị đẹp bảo mày đến không?”
Rùa con gật đầu, chân trước của nó làm động tác “đi theo ta”. Củ Cải hiểu ra luôn, nó nói: “Mày thật sự sẽ chỉ cho tao biết đi đâu à?”
Rùa con đã bắt đầu bước đi. Củ Cải thấy nó không trả lời thì chạy theo.
Dưới sự giúp đỡ của rùa con, Củ Cải đã tìm được đến phòng khám Lâm Thị.
Khi Củ Cải nhìn thấy phòng khám Lâm Thị, thì môi chề ra, hờn tủi nói: “Trời ơi, sao mày lại đưa tao đến đây? Củ Cải sợ nhất là tiêm với uống thuốc! Tao không có bệnh. Chúng ta trở về đi!”
Nó nói xong liền ôm rùa con quay người chạy!
Ê!
Con làm thế thì mẹ biết làm thế nào?
Tôi rơi vào tình trạng tuyệt vọng, may mà Củ Cải chỉ chạy mấy bước rồi dừng lại: “Không được, tao nhất định phải giúp chị đẹp!”
Sau đó nó mới lấy hết dũng khí quay đầu lại, bấm chuông.
Rất nhanh sau đó, cửa mở ra.
Người mở cửa là Ái Linh.
Trong trí nhớ của tôi thì Ái Linh là một cô gái trẻ trung, dịu dàng. Mà vì dương gian đã bảy năm trôi qua, nên trông cô ta bây giờ có trưởng thành hơn nhiều, mà đôi mắt cũng trở nên đen tối hơn.
Bảy năm.
Có phải là tôi trở về quá muộn?
“Cháu bé, sao cháu lại đến đây? Cháu thấy không khỏe chỗ nào? Ái Linh cúi người, hòa nhã thân thiện hỏi.
Củ Cải sợ đến mức liên tục nói: “Không, không phải cháu bị bệnh. Cháu không muốn bị tiêm, mà cũng không muốn uống thuốc. Cháu...”
Tôi không còn trốn nữa, mau chóng chui ra từ chỗ khuất, tôi muốn đi tìm Mạnh Trần.
“A, rùa ơi!” Củ Cải giật mình hét lên.
Tôi cúi đầu nhìn, hóa ra là rùa con nhảy từ tay của Củ Cải xuống rồi chạy đi, cái chân ngắn của nó chạy nhanh còn hơn tôi lướt nữa!
Tôi vào nhà thì gọi to tên Mạnh Trần, tôi nghĩ hắn ta có huyết thống với Mạnh Mộng thì chắc chắn có thể nghe thấy tiếng tôi nói.
Quả nhiên, Mạnh Trần đẩy cửa bước ra.
Tôi còn chưa biết làm thế nào để đối mặt với hắn ta, nhưng hắn ta đã nhìn thấy tôi, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên, ngây ra mấy giây mới hành lễ: “Cháu chào bà cố.”
Bà cố?
Ôi, sướng ghê!
Nghe thấy cách gọi đấy, trong lòng tôi sướng tê người!
Trước đây bị Mạnh Trần khinh miệt, không ngờ có ngày hắn ta phải quỳ trước mặt tôi gọi một tiếng bà cố!
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng đắc ý, người đứng thẳng dậy, ngực ưỡn ra, nói với Mạnh Trần: “Bà cố ta có việc muốn nhờ cháu giúp đỡ!”
“Việc gì vậy?”
Tôi nói: “Giờ ta chỉ là một oán niệm… một tàn niệm, muốn làm gì cũng khó, cho nên ta lệnh cho cháu, nghĩ cách giúp ta có thể hiện thân trước mặt người trên thế gian!”
Việc nhỏ này, Mạnh Trần chắc chắn có thể làm được chứ?
Trong lòng tôi thấp thỏm, may mắn Mạnh Trần lại gật đầu, đáp: “Việc nhỏ, bà cố, hãy đặt tay của người lên tay cháu.”
Thế là tôi đặt tay mình lên tay của hắn ta.
Sau đó, tôi cũng chẳng thấy thay đổi gì, nhưng lại nghe Củ Cải vui vẻ gọi: “Chị đẹp, chị lại xuất hiện rồi!”
Nói vậy, tôi thật sự lại xuất hiện rồi!
Tôi quay lại nói với Củ Cải: “Con thật sự đã nhìn thấy ta?”
Củ Cải gật đầu lia lịa: “Nhìn thấy chứ! Chị đẹp, chị thật là xinh đẹp! Tại sao chị lại có thể lúc xuất hiện, lúc lại biến mất? Chị là ma… không, ma thì sao có thể xinh đẹp thế được! Chị chắc chắn là thần tiên hạ phàm rồi!”
“Củ Cải!” Lời nói của nó ngọt ngào đến chết mất thôi, tôi chẳng còn quan tâm nhiều thứ, cứ thế chạy đến ôm chặt lấy nó!
Xa cách bảy ngày… Không, bảy năm, tôi cuối cùng cũng có thể ôm cục cưng của tôi vào lòng!!!