Chương 20: Kẻ Nào Đang Lái Xe
“Nhưng tối thế này, tôi lại không quen đường thuộc lối, cũng không biết quay lại thế nào. Cô giúp tôi làm sao để người tài xế kia đưa tôi trở về được không?” Tôi đá đá chân mày, ném cho cô ta một vấn đề khó.
Cũng chẳng thể việc gì cũng bắt tôi làm chứ?
Từ Viên Viên cắn cắn ngón tay nghĩ ngợi, nói: “Cái này dễ mà, tôi đã có cách làm cho họ không thể ra khỏi đất của Từ Gia Trại thì cũng có cách để bắt họ trở về.”
“Vậy thì tốt quá.”
Thế là chúng tôi đã thương lượng xong sẽ trở về Từ Gia Trại.
Nói đoạn, tôi giả vờ vung chiếc roi lên, quất xuống đất, cô ta biến mất.
Khi tôi quay lại xe, cảm giác ánh mắt của mọi người đã hoàn toàn khác.
Trước khi xuống xe, họ còn đang nghĩ tôi là kẻ xấu xa nào đó;
Bây giờ, họ dường như cho rằng tôi là đại pháp sư, ánh mắt vô cùng sùng bái.
Người lái xe khách tiến sát lại chỗ tôi: “Đại sư, giải quyết xong rồi chứ?”
“Ừ.” Tôi không muốn gây thêm rắc rối, vẫn kéo thấp mũ, che bớt mặt mình lại, lanh trí nghĩ ra trò, cố tình huyền bí nói: “Âm khí ở đây nặng nề, cho nên thường có cô hồn dã quỷ lang thang, con nữ quỷ vừa nãy mọi người thấy là một người đáng thương mười tám năm trước không may mắn bị xe chèn qua nát nửa thân, cho nên cô ta vẫn luôn lang thang ở khu vực này, chỉ cần nhìn thấy xe đi qua đều sẽ chặn lại. Nhưng cô ta đã bị tôi đánh cho chạy mất rồi, cho nên sẽ không có việc ma quỷ xuất hiện nữa đâu. Nhưng bây giờ cũng đã muộn rồi, còn đi tiếp, e rằng những cô hồn dã quỷ khác lại xuất hiện, tôi đề nghị thế này, chúng ta trở lại trong thôn, mai hãy đi.”
“Đều nghe lời đại sư!” Tài xế vui vẻ nói mấy lần liền, sau đó cung kính mời tôi lên xe.
Tôi thở phào một cái, trong lòng nghĩ may mà tên tài xế này chịu hợp tác, nếu không thì tôi không biết làm cách nào để biên tiếp câu chuyện.
Sau khi lên xe, tôi hỏi lái xe, từ đây trở về thôn thì bao lâu, hắn ta nói khoảng ba mươi phút.
Hành khách trải qua một phen hú hồn cũng sợ mất vía cả, vừa nãy thấy tôi ở bên ngoài dùng roi quật túi bụi, còn ở đó lầm bầm rất lâu thì càng tin rằng có sự tồn tại của ma quỷ, cho nên khi tôi nói về Từ Gia Trại trước, đợi trời sáng mới đi, họ đều nhất loạt đồng ý cả.
Mọi việc đều rất thuận lợi, tôi trở về vị trí của mình, lúc này chiếc chăn trên giường tôi đã trở lại là chiếc chăn bình thường của nhà xe chuẩn bị, mà chiếc chăn nhuộm máu kia vẫn nằm chỏng chơ dưới đất.
Tôi còn đang suy nghĩ nên làm gì với chiếc chăn đó thì Từ Viên Viên từ đâu đột ngột bay ra, cuộn lấy cái chăn, miệng cô ta còn lộ rõ một nụ cười vô cùng mãn nguyện.
Tôi cũng bó tay.
Người xung quanh sợ xanh lét hết cả.
Phản ứng của tôi cũng rất nhanh, ngay lập tức giả vờ làm phép, giống như dáng điệu của mẹ Từ Dương khi làm phép vậy, miệng còn lẩm nhảm lung tung một hồi, giả vờ mà đến tôi cũng thấy tin nữa.
Mà Từ Viên Viên cũng phối hợp với tôi, cô ta bay vọt lên xe cuộn lại chiếc chăn thấm máu đó và gấp gọn ghẽ ngay ngắn trên chỗ ngồi của tôi rồi biến đâu mất. Thật sự bó tay hết mức, sao cô ta lại đặt nó ở chỗ ngồi của tôi chứ. Trong xe có nhiều tiếng xì xào sợ hãi. Tôi cũng cố làm ra vẻ như chẳng có gì, tiến đến chỗ của mình và trèo lên yên vị trên đó.
Lần này thì tôi không thể ngủ được.
Trở về Từ Gia Trại, tôi biết rõ mình sẽ phải đối mặt với chuyện như thế nào, nhưng điều khiến tôi phiền não nhất bây giờ chính là không tìm được cách giải quyết phù hợp.
Nhưng những việc ấy cũng là việc của sau này, bây giờ việc khiến tôi đau đầu là mẹ con nhà họ Từ kia…
Họ đều là những con người nguy hiểm bậc nhất, không biết Âm Thập Nhị có thể bảo vệ tôi hay không?
Cũng không biết nghĩ lung tung được bao lâu, đột nhiên tôi cảm thấy dưới chân có vật gì lạnh băng, ướt nhèm nhẹp đang dính vào chân, vật đó còn đang run rẩy. Tôi giật thót, nhìn quanh xem có ai để ý đến không?
Là Từ Viên Viên… đang sợ hãi run bần bật.
“Sao thế?” Tôi thầm thì hỏi.
“Cậu ta đến rồi…” Từ Viên Viên run run môi nói, sau khi cô ta biến thành quỷ, sắc mặt trắng bệch, nhưng giờ nhìn cô ta còn trắng hơn gấp mấy lần!
Có thể làm cho một con quỷ sợ đến thế thì là ai mới được chứ?
“Cô nói là ai đến?” Tôi căng thẳng hỏi.
Từ Viên Viên giơ tay, chỉ về phía ghế lái, có nghĩa là cô ta sợ cái thứ đó, nó ở chỗ ghế lái!
Nguy rồi!
Tôi nhổm hẳn người dậy, nhìn về phía đó.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, có người đang ngủ, có người đang nghịch điện thoại, không có ai chú ý đến động tĩnh chỗ ghế lái – người lái xe ngã bên cạnh ghế lái!
Nhưng xe vẫn đang đi bình thường.
Bây giờ người đang lái xe rốt cuộc là ai?
Tôi vội vã xuống giường, khi tôi muốn xuống, Từ Viên Viên sợ hãi kéo tôi lại, không để tôi đi. Tôi thấy cô ta đã sợ đến mức hồn vía cũng chẳng còn, chắc chắn không thể hy vọng gì ở cô ta nữa. Tôi hất cô ta ra, bước xuống và lò dò đi về hướng ghế lái.
Khi tôi đi đến bên ghế lái, tôi nhìn thấy…
Trên ghế lái là nửa thân người! Là nửa thân phía dưới, chứ không phải là phần thân trên.
Nửa thân dưới đó mặc chiếc quần bò bó sát, chân nhỏ, mông cong vừa nhìn đã biết là nửa thân của phụ nữ… là nửa thân của Từ Viên Viên.
Nhưng Từ Viên Viên lại đang rất sợ hãi.
Trên đời này làm gì có người chỉ nhìn phần thân dưới của mình đã sợ hãi đến mức đó? Vậy chỉ có một khả năng, đó chính là… giờ đây nửa thân dưới này đang được Từ Dương sử dụng, mà nó xuất hiện ở đây cũng có nghĩa là Từ Dương cũng đang ở đây!
Tuy rằng Từ Viên Viên chết oan, nhưng khi đối mặt với hung thủ sát hại mình, cô ta vẫn vô cùng sợ hãi.
“Từ… Dương…?” Tôi thử gọi một tiếng.
Không ngờ, lời vừa nói ra, nửa thân dưới đó đột nhiên đạp mạnh chân ga!
WHAT?
Theo đà quán tính tôi ngã ra sau, cửa xe bật mở cùng khúc cua gắt, tôi suýt thì lăn cả người ra khỏi xe, may mắn là bám được vào thành ghế ngay cửa, nhưng tình trạng của tôi không được khả quan lắm, vì nửa thân trên trong xe còn nửa thân dưới đang chơi vơi bên ngoài. Tôi cố gắng hết sức để kéo mình vào, đúng lúc tôi sắp vào được xe thì tôi thấy chân mình bị vật gì đó kéo giật ra ngoài, tôi sợ hãi cố ngoái đầu lại xem đó là vật gì. Trời ạ, là Từ Viên Viên, cô ta đang cố bám lấy chân tôi. Chẳng phải cô ta đang cuộn người trong chăn ở trên giường nằm của tôi ư? Tôi cố gắng đạp vào người cô ta và hét lên: “Bỏ tôi ra, cô làm gì vậy? Cô muốn tôi chết à?”
Từ Viên Viên lắc mạnh đầu và vẫn bám vào chân tôi: “Không, tôi bỏ tay ra thì tôi sẽ bị ngã chết mất.”
Tôi hét lên: “Cô là quỷ, cô đã chết rồi, chẳng lẽ còn chết lần nữa, thả tôi ra đi, không tôi cũng bay ra theo cô mất,”
“Ừ, đúng.” Từ Viên Viên nói vậy, rồi thả tay ra và biến mất.
Dưới chân tôi đã nhẹ nhàng trở lại, tôi cố gắng dùng chân đạp và dùng tay trườn thật mạnh lên, khó khăn lắm mới kéo được người lên chiếc xe đang lao đi vun vút.
Chiếc xe càng chạy càng nhanh.
“Từ Dương, anh muốn làm cái gì vậy? Anh làm thế, sẽ hại chết thêm bao nhiêu mạng người!” Tôi bám lấy thành ghế và cố gắng hét về phía nửa thân người đang chễm chệ trên ghế lái kia.
Bấy giờ tôi nhìn xung quanh, thấy buồng xe vô cùng yên tĩnh, cả đám người trong xe, người sợ quá thì đã ngất đi, còn lại thì mặt cắt không còn giọt máu.
Vậy nghĩa là chẳng có ai giúp đỡ tôi, ôi chao, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, tại sao cứ phải gánh vác trọng trách anh dũng đấu tranh với ác quỷ?
Tôi bình tĩnh lại nhìn chiếc xe vẫn chạy băng băng với tốc độ vô cùng cao, tôi liếc thấy đây vẫn là đường thẳng nên tạm thời sẽ không có gì quá nguy hiểm, nhưng không biết nếu có khúc cua thì sao đây?