Kết Hôn Âm Dương (Dịch)

Chương 37: Trả Hồn

Chương 37: Trả Hồn

“Vậy giờ tôi phải làm sao?” Tôi hỏi.
Gã lái đò nói: “Có người gọi cô về, đó là việc tốt, đương nhiên cô nên mau chóng trở về rồi.”
“Nhưng tôi nên về thế nào đây?”
Hắn ta đến gần tôi, cầm lấy chiếc đèn hoa sen đã theo tôi suốt chặng đường đi.
“Để tôi giúp cô. Ngồi chiếc thuyền này, sông Vong Xuyên sẽ tự biết đưa cô về với nơi cô cần trở về.”
Nói đoạn, hắn ta thò tay về phía tôi nắm lấy, tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy mình đã bị ngã vào trong chiếc đèn hoa sen, chiếc đèn nhỏ bé đột nhiên mở ra biến thành một chiếc thuyền lớn, đợi khi tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía gã lái đò, tôi mới hiểu rằng, không phải chiếc đèn hoa sen này biến thành thuyền lớn, mà tôi biến thành bé tí teo.
Hắn ta đặt tôi xuống dòng Vong Xuyên: “Sau khi trở về, việc ngày hôm nay nhất định không được nói với ai, cũng không được nói với bất kỳ con ma nào, như vậy đối với cô, đối với Âm Quân đều tốt.”
“Vâng.”
Bây giờ trời vẫn đang mưa, cũng giống như gã lái đò kia nói, nước dâng cao, nước sông chảy xiết, tôi cũng xém mấy lần bị lật thuyền, nhưng chiếc đèn hoa sen này dường như có linh tính vậy, lần nào tôi suýt bị rơi ra ngoài, cánh hoa lại nhẹ nhàng kéo lại.
Không chỉ đèn có linh tính, mà ngay cả nước sông cũng vậy.
Vừa nãy tôi còn chưa hiểu gã lái đò đó nói, chúng tôi đều ở trên cùng một dòng sông, nếu như cùng chảy về một hướng, vậy chúng tôi sẽ phải trôi về một nơi mới đúng. Nhưng không thể ngờ được, dòng sông này lại đưa tôi và gã lái đò cùng các vong hồn tách nhau ra, đưa tôi đến một hướng khác.
Mà hướng khác này chính là hướng theo tiếng gọi của bố mẹ tôi.
Càng gần tới nơi, tiếng gọi đó càng rõ ràng.
Bập bềnh bập bềnh theo dòng sông, tôi dường như trôi đến một cái thác nước, chiếc đèn hoa sen cứ thế bị cuốn phăng về phía đó, đến mép thác nước, rồi cứ thế bay thẳng ra ngoài!
Tôi hoảng loạn gào thét lạc cả giọng, vốn cho rằng mình sẽ rơi thẳng xuống vực, nhưng không ngờ, chiếc đèn hoa sen dường như là đang trôi trên không trung!
Lúc này, tôi đã thấy những gì đây?
Góc phố quen thuộc, đây không phải con đường nhà tôi sống hay sao?
Bố?
Mẹ?
Thằng em trai?
… Âm Thập Nhị?
Người nhà tôi đứng ngồi ngay ngoài đường, dưới đất bày đồ tế và chậu lửa, trông có vẻ như là đang làm lễ cầu hồn.
Nhưng, tại sao Âm Thập Nhị lại ở chỗ này?
Hắn giờ đây có dáng vẻ của một người phàm bình thường, trông như một quý ông lịch thiệp.
Chẳng lẽ chính hắn đã giúp bố mẹ tôi cầu hồn?
Khi chiếc đèn hoa sen bay qua, hắn ngẩng đầu nhìn tôi một cái.
Tôi nghĩ hắn đã nhìn thấy tôi rồi.
Tôi cứ nghĩ, điểm cuối của chuyến đi chắc là ở đây rồi, nhưng chiếc đèn hoa sen lại không dừng lại luôn, mà tiếp tục xuôi theo gió, hơn nữa lại bay đi rất xa.
Đây là đi đâu vậy?
Âm Thập Nhị nhìn thấy tôi rồi, tại sao không để tôi dừng lại?
Đây là cớ làm sao?
Gió nhẹ thổi qua, đèn hoa sen mang tôi theo, bay đến một nơi lạnh lẽo trắng xóa.
Là phòng bệnh viện.
Tôi đã nhìn thấy “tôi”.
“Tôi” nằm trên giường, mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, tay tôi còn đang cắm kim truyền dịch, xung quanh bao vây toàn các loại máy móc lạnh lẽo.
Đèn hoa sen rơi xuống trán “tôi”.
Tôi rơi ngay vào một vùng tối bất định.
Tôi cố gắng vùng vẫy, vừa vùng vẫy, đột nhiên mắt tôi nhìn thấy một ánh sáng chói lóa, xung quanh các máy móc bắt đầu “tinh tinh tinh” liên hồi dội vào tai tôi.
Một giây sau, cửa phòng bệnh bật mở.
“Tỉnh rồi! Hy Hy nó tỉnh lại thật rồi!” Tôi nghe tiếng mẹ tôi vui mừng reo lên!
Tôi thấy Âm Thập Nhị đang lững thững đi sau người nhà tôi, lúc này tôi mới hiểu tôi vừa hoàn hồn bước trước, bước sau họ đã kịp đến nơi.
Người nhà tôi vui mừng khôn xiết vây lấy giường bệnh của tôi, được một lúc, bác sĩ và y tá cũng mau mau chóng chóng đi vào, vượt qua một phen kiểm tra khắp lượt, bác sĩ tuyên bố các chỉ số của tôi hiện nay đều bình thường, tôi có thể bình an trở lại cuộc sống bình thường rồi! Đây thật là một kỳ tích y học vượt thế kỷ!
Tiếp đó.
Cảnh sát đã đến.
Đúng.
Cảnh sát.
Họ mang hồ sơ vụ án của Từ Gia Trại đến.
Bố mẹ tôi nghe đến ba vụ án mạng ở Từ Gia Trại, cả nhà đều ngỡ ngàng.
“Từ Dương? Anh nói Từ Dương chết rồi? Anh xác định là Từ Dương đã chết – chính là cái cậu bạn trai của con gái tôi, Từ Dương?” Mẹ tôi liên tục hỏi mấy câu vào mặt cảnh sát, ngữ điệu nghe hơi kỳ quái.
Lúc này mặt tôi đỏ bừng bừng, tôi còn chưa tốt nghiệp đã tranh thủ kỳ nghỉ len lén cùng bạn trai… phụt, là với bạn trai cũ về nhà anh ta, việc này mà truyền ra ngoài, chắc tha hồ nghe những lời đàm tiếu không hay
Cảnh sát: “Đúng vậy.”
“Không phải chứ, Từ Dương vẫn luôn ở cùng chúng tôi, lần này con gái chúng tôi ngã từ trên núi xuống, toàn thân có đến mười ba chỗ bị gãy giập, hôn mê không tỉnh lại, là cậu ta đã đứa con bé vào viện, còn thông báo cho chúng tôi! Từ Dương, con nói có phải không?” Nói đến đây, mẹ tôi vội vàng quay người lại tìm kiếm người để hỏi.
Nhưng bà ấy quay người lại, tất cả người nhà tôi có biểu cảm vô cùng phong phú.
Họ nhìn Âm Thập Nhị.
Nhưng lúc này, họ lại như không nhìn thấy người vậy, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Suỵt…
Âm Thập Nhị giơ ngón tay lên môi, ra hiệu động tác im lặng với tôi.
Tôi ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Lần này hắn đến gặp gia đình tôi, là dùng danh nghĩa bạn trai cũ “Từ Dương” đến đây, như vậy mới lấy được lòng tin của bố mẹ tôi, sau đó để cho họ chiêu hồn về cho tôi. Lúc này cảnh sát đã tìm đến tận nơi thế này, thân phận hắn bại lộ nên đã ẩn mình đi.
Về lý thì thế, nhưng đối với người ta mà nói, một con người đang sống sờ sờ bỗng dưng biến mất, hơn nữa còn có người vừa mang đến tin “hắn” đã chết…
Tôi có thể hiểu được cảm giác của bố mẹ tôi lúc này.
Bởi vì, tôi cũng đã được trải qua…
Bầu không khi yên lặng đến dị thường.
Thế là, cảnh sát phá tan bầu không khí đó trước tiên: “Lần này chúng tôi đến là muốn hỏi cô La một vài tình tiết lúc đó.”
Chỉ là hỏi han tình hình?
Nói cho hay một chút, tôi chính là nghi phạm duy nhất.
Nói khó nghe thì tôi chính là kẻ giết người biến thái rõ ràng rồi!
Tôi vốn nghĩ có vụ án mạng của Từ Viên Viên là sẽ bị ghi tên tôi rõ ràng rồi, nhưng không ngờ cả vụ án mạng của mẹ con nhà Từ Dương cũng ụp cả lên đầu tôi thế này!
Tôi nghĩ xem nào…
Khi Từ Viên Viên chết chỉ có nửa thân trên, nửa thân dưới đã biến mất;
Từ Dương chết, trong căn phòng anh ta chết cũng chỉ có nửa thân trên, bên dưới cũng mất dạng;
Hai vụ án này mức độ tương đồng là một trăm phần trăm rồi, cảnh sát đương nhiên sẽ phải liên kết hai vụ án này với nhau!
Mẹ Từ Dương cũng chết ở gần đó, cho nên cứ thế mà liên kết luôn lại, cũng hợp lý đó.
Tôi bây giờ cũng không biết chứng minh sự trong sạch của mình như thế nào, cho dù tôi có kể lại sự thật mười mươi cho cảnh sát, e rằng họ cũng cho rằng tôi bị thần kinh…
Bệnh thần kinh?
Đúng, bị thần kinh đó!
Tôi đột nhiên nghĩ ra một diệu kế!
Một diệu kế tạm thời giúp bản thân có thể sống sót trong lúc cảnh sát đang tiếp tục điều tra!
Thế là tôi quyết định một việc quan trọng nhất trong cuộc đời.
Tôi bỏ tất cả dây dợ trên người ra, kêu gào ầm ĩ: “Á á á, có ma!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất