Kết Hôn Âm Dương (Dịch)

Chương 36: Sông Vong Xuyên

Chương 36: Sông Vong Xuyên

Tôi không nhịn được nên khóc to thành tiếng: “Trước khi tôi đến đây, rõ ràng còn là người sống, tôi vẫn còn sống mới phải…”
Điều này rốt cuộc là cớ làm sao?
Tôi vì sao mà lại chết đi một cách vô duyên vô cớ thế này?
Gã lái đò thở dài, hắn ta trông có vẻ là một người khô khan, cho nên chẳng mủi lòng mà an ủi tôi lấy một tiếng: “Đèn dẫn hồn đó là ai đưa cho cô?”
“Phương Tình Nhi… Không, Âm Thập Nhị.”
Lời vừa dứt, chiếc thuyền liền ngay lập tức chòng chành qua lại, suýt nữa thì đẩy tôi rơi vào dòng Vong Xuyên!
Trời ơi gì vậy!
Tôi ngã ra, người lăn lông lốc qua lại.
Tôi xém bị dọa cho “sống dậy”!
Sau một trận kinh hãi, tôi bực bội lườm gã lái đò, chỉ thấy hắn ta đang run lên bần bật gần như rơi xuống nước, may mắn sao hắn ta còn cầm mái chèo chống xuống để đỡ lấy cơ thể, không thì sẽ rơi xuống nước thật!
Hắn ta chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, hỏi tôi: “Cô… cô nói lại lần nữa xem, là ai đã đưa cho cô chiếc đèn dẫn hồn này?”
“Âm Thập Nhị.” Tôi chớp chớp mắt, mày hơi cau lại, bày ra biểu cảm không hiểu được với hắn ta.
“Ôi ôi… tại hạ không dám hỏi chi nữa, gì cũng chẳng dám nói nữa đâu… cô nương này, cô ngồi cho cẩn thận, qua hết đoạn vong hồn này, cô muốn đi đâu, tôi sẽ đưa cô đi đó.” Gã lái đò cười méo xệch nói.
Không dám hỏi, cũng không dám nói, chẳng có lẽ, trước khi nghe tên của Âm Thập Nhị thì hắn ta muốn hỏi tôi nhiều điều lắm hay sao?
Rốt cuộc Âm Thập Nhị ghê gớm đến mức nào, lại làm cho gã “đồng nghiệp” này, nghe tên đã sợ đến mức rắm cũng chẳng dám oánh tít một cái thế này?
Tôi nghĩ ngợi, nói: “Tôi muốn về đường Phù Dung ở thành phố M, ngài có thể dẫn tôi đi không?”
“Được, đó là nhà cô sao?”
“Vâng.”
Gã lái đò thở dài: “Nhưng bây giờ cô chỉ là một vong hồn, có trở về cũng có ích gì đâu?”
Tôi ngây ra, cũng chẳng biết đáp lại gì cho phải.
Về lý mà nói thì tôi đã là ma, ma thì không thấy lạnh hay cảm giác gì đó mới phải chứ, mà lúc này tôi lại thấy gió nổi lên từ dòng Vong Xuyên sao mà lạnh buốt đến thế…
Đúng rồi.
Chân tôi cũng mất rồi.
Giờ tôi chỉ là một linh hồn phiêu bạt.
Tôi trở về nhân gian, bố mẹ cũng sẽ chẳng nhìn thấy tôi, tôi trở về thì có thể làm gì được chứ?
Đúng rồi.
Âm Thập Nhị.
Hắn chắc chắn có cách để làm cho tôi sống lại!
Là chiếc đèn dẫn hồn của hắn đã cho tôi bước vào được Quỷ Môn Quan, vô duyên vô cớ lại biến tôi thành một vong hồn lang bạt thế này, hắn phải có trách nhiệm với tôi chứ, ít ra cũng phải giúp tôi sống lại?
Thế là tôi sửa lại lời vừa nãy của mình: “Đưa tôi đi tìm Âm Thập Nhị!”
Gã lái đò cười ngượng ngùng: “Ha ha… vị đại nhân đó hành tung bất định, ngày đêm cứ qua lại giữa hai giới âm dương như đi chợ, chẳng thể tìm được ngài ấy ở đâu! Cô bảo tôi đi đâu tìm bây giờ?”
“…”
Vậy tôi biết làm thế nào đây?
Trong lòng tôi thấy hoang mang tột độ.
Một lúc lâu sau, kẻ hoang mang là tôi đây mới mở lời: “Vậy… không có nơi nào để tôi có thể tìm thấy hắn hay sao?”
Gã lái đò nói: “Hắc Bạch Vô Thường cũng thuộc dưới quyền ngài ấy quản lý, tôi dẫn cô đến Cục Vô Thường, có thể sẽ tìm thấy ngài ấy.”
Là sếp của Hắc Bạch Vô Thường?
Ghê thật.
Cũng hoành tráng phết!
Tôi gật đầu: “Vậy thì dẫn tôi đến đó…”
Lời vừa dứt, gã lái đò lại như nghĩ ra gì đó nói: “Cũng không ổn lắm. Vị đại nhân đó chính là người cai quản luật pháp dưới âm gian, cũng đại diện cho quy định nơi đây, nếu như để người ta biết ngài ấy biết mà vẫn phạm luật, vậy thì luật giới âm gian này còn đâu uy nghiêm nữa! Không được, tôi không thể dẫn cô qua đó được.”
Tôi hoài nghi hỏi lại: “Biết luật mà vẫn phạm luật? Là có ý gì đây?
Gã lái đò nói: “Đèn dẫn hồn là thuộc về những người làm công việc dẫn hồn quản lý.”
Nói đoạn, hắn ta chỉ vào chiếc đèn dầu phía đuôi thuyền, xem ra đây cũng là một loại đèn dẫn hồn.
“Chúng tôi làm công việc này thì mỗi người sẽ có chiếc đèn của mình, đèn còn thì người còn, đèn tắt thì người cũng hết. Có được đèn dẫn hồn, chúng tôi mới có thể đưa được các vong linh vào âm gian, nói cách khác, chiếc đèn dẫn hồn này có tác dụng liên kết giữa hai thế giới âm dương, tuyệt đối không thể để rơi vào tay người khác. Nhưng vị đại nhân đó lại đưa chiếc đèn dẫn hồn này cho một người còn sống!”
Tôi không nhịn được nữa nên nói: “Hắn đưa cho người khác, người khác đưa lại cho tôi.”
Gã lái đò nói: “Như nhau, đều như nhau cả, đèn dẫn hồn này chỉ có thể trao cho người dẫn hồn!”
Tôi nói: “Người hắn đưa cho cũng là ma, có lẽ… có lẽ hắn đã cho cô ấy thân phận người dẫn đường?”
“Vậy thì lại không giống nhau.” Gã lái đò cười méo xẹo nói: “Nhưng nếu như theo lời cô nói thì con ma kia cũng là người dẫn độ, người dẫn độ lại đưa chiếc đèn cho người sống, cũng là trọng tội! Cô gái này, cô suy nghĩ lại xem, cô, còn muốn đến Cục Vô Thường nữa không?
Dù gì thì ý của hắn ta là, chuyện tôi dùng đèn dẫn hồn để xâm nhập vào âm gian mà bị bại lộ, Âm Thập Nhị và Phương Tình Nhi, một trong hai người đó chắc chắn sẽ bị khép vào trọng tội!
Tôi thở dài, nói: “Không đi nữa.”
“Vậy thì đi đâu?” Gã lái đò lại méo miệng cười khổ sở: “Cô cũng chẳng thể cứ ở luôn trên thuyền của tôi đấy chứ?”
Trông cách hắn ta cười, làm cho tôi hiểu ra một điều, hóa ra việc tôi trốn trên thuyền của hắn ta cũng là một vấn đề khá nhức nhối với hắn ta đây.
Tôi cũng thấy ngài ngại.
Sự việc đến mức này, tôi cũng không biết xử lý sao cho toàn vẹn.
Gã lái đò thở dài: “Cô hãy nghĩ kĩ xem cô còn chỗ nào đi không, tôi đưa những linh hồn đáng thương này đến nơi nghỉ ngơi trước đã.”
Dứt lời, hắn ta không nói chuyện tiếp với tôi nữa, chăm chú vào chèo thuyền.
Tôi không che giấu được tiếng thở dài của mình, tuyệt vọng ngã phịch xuống, trong đầu tôi là một mảng trắng xóa không còn suy nghĩ được gì nữa.
Nơi này không một người thân thích, lại chẳng có gì trong tay, tôi còn có kế hoạch gì khác cho bản thân đây?
*
Cũng không biết là thuyền đi bao lâu, đột nhiên, tôi nghe thấy đâu đó xung quanh, dường như có ai đó đang gọi tên tôi.
Âm thanh này rất quen thuộc, nhưng tôi lại không nghe ra đó rốt cuộc là tiếng của ai.
Tôi nhỏm dậy, mơ hồ phóng mắt ra bốn phía, xung quanh đều bao trùm một màn đêm u tối, chỉ có lửa ma trơi lập lòe thắp sáng một chút mặt sông.
Trời rơi xuống mưa máu.
Chẳng trách gã lái đò phải mặc áo tơi nón lá, xem ra đây là việc thường xuyên xảy ra trên dòng Vong Xuyên này.
Đã là một con ma thế này rồi, tôi cũng chẳng quan tâm lắm đến cái lạnh buốt da buốt thịt của trận mưa máu đang táp vào mặt, tôi hỏi: “Ngài có nghe thấy gì không?”
Gã lái đò hỏi lại: “Gì cơ?”
Tôi nói: “Dường như tôi nghe thấy có người đang gọi tôi.”
Thần sắc gã lái đò không hề biến đổi, dường như đã biết cái gì đó: “Là bố của cô, còn mẹ của cô nữa, cả anh chị em cô cũng đang gọi cô?”
Hắn ta không nói thì không sao, hắn ta vừa nói như vậy tôi nghe những thanh âm đó càng ngày càng giống giọng của bố mẹ tôi.
Tôi thấy kỳ lạ hỏi: “Không phải ngài không nghe thấy những âm thanh đó hay sao? Sao ngài biết những âm thanh mà tôi nghe thấy là tiếng gọi của bố mẹ tôi?”
Gã lái đò cười khẽ nói: “Đấy là gọi hồn, chỉ có người thân thiết nhất với cô mới có thể gọi cô về. Xem ra cô vẫn còn sống, chỉ là hồn phách của cô đã bị đi lạc xuống đây rồi, bây giờ có người muốn gọi cô trở về.”
Tôi đến nay vẫn mơ hồ: “Nhưng tôi rõ ràng nhớ rằng, mình vẫn đang sống và bước qua Quỷ Môn Quan, vậy tại sao lại đột nhiên biến thành ma thế này? Hơn nữa tôi cũng không ở cạnh người thân lúc đó, họ không biết mấy ngày nay tôi đã xảy ra chuyện gì, họ lại làm sao có thể biết mà gọi hồn tôi được?”
Gã lái đò thở dài, nói: “Người giống như cô… không, là linh hồn còn sống giống như cô, vẫn luôn mơ mơ hồ hồ như vậy, không thể biết rõ thời gian, cô cứ nghĩ cô từ nhân gian xuống đây đến được sông Vong Xuyên, chỉ có mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, nhưng trên thực tế là qua mấy ngày rồi. Điều này thì ai mà chắc chắn được chứ?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất