Chương 38: Giả Điên
Tất cả mọi người trong phòng đều ngớ người ra.
Tôi nhảy lên…
Đau quá!
Tôi suýt quên, mình bị ngã xuống vực gãy đến mười ba khúc xương!
Cho nên tôi chỉ có thể cố gắng dùng chút hơi tàn để giả điên giả khùng thế này: “Có ma! Là ma đã giết bọn họ, không phải tôi! Thật sự không phải tôi!”
Thằng em tôi ngơ ra hỏi: “Chị, chị làm sao thế?”
Tôi hét lên: “Á á á! Có ma!”
Cảnh sát nghi hoặc: “Cô ta có phải là đang giả vờ hay không? Lúc chúng tôi bước vào, rõ ràng là cô ta đang rất tỉnh táo cơ mà…”
Phụt phụt phụt!
Trên cơ thể tôi có đến mười ba chỗ bị đứt gãy thế này, trầm trọng lắm đó, còn mất công cố hết sức nhảy trên giường để biểu diễn thế này, các anh nên mau chóng tin tôi bị thần kinh đi chứ! Sau đó đừng hỏi gì tôi vụ án ở Từ Gia Trại nữa đi! Có được không vậy?
Trong bụng tôi tuyệt vọng hét lên!
“Á á á! Một con ma ghê rợn! Là nó đã giết chết Từ Viên Viên! Giết chết Từ Dương! Cả dì nữa! thật sự là man rợ!” Tôi cũng chẳng còn quan tâm đến mọi người xung quanh đang nghĩ gì, dù gì những gì cần nói thì tôi đều nói cả rồi!
Hãy mau chóng tin tôi!
Tôi thật sự bị điên khùng rồi đây!
Chỉ cần không nhét tôi vào tù, cho dù coi tôi là bị bệnh thần kinh tôi cũng cam lòng!
Lúc này tôi nghe bên tai mình một điệu cười khe khẽ: “Diễn kịch tài quá ha, để tôi giúp cô.”
“???”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì sau lưng lạnh toát!
Sau đó, tôi mất đi ý thức.
***
Đợi tôi tỉnh lại, tôi đã bị chói chặt cứng trên giường.
Đây là kiểu quái gì vậy?
Tôi hồ nghi nhìn khắp lượt dây trói quanh mình, dây trói thật sự rất chắc chắn, vừa nhìn đã biết là rất chuyên nghiệp, tôi muốn kéo ra cũng không hề si nhê gì.
“Yêu quái, tỉnh rồi hả?!” Bên cạnh tôi có một tiếng hét chói tai!
Tôi quay đầu nhìn, phát hiện ra kẻ đang tru tréo đó là thằng em La Việt đáng ghét của tôi, thằng cu này đang cầm một cái kiếm, bày ra một động tác như đạo sĩ trừ tà, nhìn tôi như nhìn kẻ địch.
Tôi vừa muốn hỏi nó lại đang bị lên cơn hay gì? Đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trước lúc mình bị ngất, cho nên tôi lo lắng xung quanh còn có cảnh sát, thế là mau chóng ngó quanh.
May quá là không có người!
Cả cái phòng bệnh chỉ có mình tôi và La Việt bốn mắt nhìn nhau vậy thôi!
Nó quan sát tôi năm giây, sau đó vui vẻ định chạy vọt ra ngoài, vừa chạy vừa gào cái mồm: “Có ai không! Chị tôi tỉnh lại rồi!!”
“La Việt, cái thằng ngốc này! Mau chóng quay lại đây ngay cho tao!” Tôi vội vàng gọi nó lại.
La Việt chạy đến cửa thì bị gọi giật lại, nó quay đầu lại cảnh giác nhìn tôi một cái, ngón tay làm động tác trừ tà cục xì ngầu: “Cô rốt cuộc là ai? Có phải chị tôi không?”
Tôi chẳng rảnh mà lèo bèo gì với nó: “Lại đây!”
Thế là La Việt vồ đến, nhỏ nhẹ hỏi: “Chị, lúc nãy chị giả vờ điên phải không?”
Tôi nói đúng vậy.
La Việt ồ lên một tiếng, nhìn cái điệu bộ của nó thì chắc hiểu vì sao tôi lại phải giả vờ điên rồi, dù gì thì tình hình cũng chưa được rõ ràng, nếu tôi không làm vậy thì chỉ còn nước bị tống vào tù.
Tôi khẽ tiếng hỏi nó xung quanh có bị đặt máy quay giám sát không, nó lắc đầu nói không, nhưng cũng nói cho tôi một tin tốt – tôi đang bị trói trong bệnh viện tâm thần!
Chẳng trách tôi thấy thay một phòng bệnh khác, cũng thay luôn áo bệnh nhân kiểu khác và còn thêm dây trói.
Tôi hỏi nó như vầy là sao, La Việt bảo tôi, hôm đó lúc tôi giả vờ điên, thực ra tất cả mọi người dù có mù đi nữa đều có thể nhận ra là tôi đang diễn kịch dở ẹc, lúc đang do dự xem có nên cắt ngang vở diễn của tôi không, thì đột nhiên tôi như bị ma nhập, cả người đều thay đổi, giống như từ level diễn viên quần chúng nghiệp dư được lên cấp thành ảnh đế hào nhoáng!
Lúc tôi ngẩng lên nhìn tất cả mọi người…
Họ đều tin là…
Đây, đích thị là một con điên!
Dùng lời thằng em tôi nói, lúc đó mắt tôi ngây dại!
Sau đó thì càng khoa trương hơn, một con người đang bị mười ba vết thương nặng như thế trên người, mà dường như chẳng biết đau gì cả cứ thế phát khùng điên, cứ vớ được gì là ném, thấy người là cắn tùm lum.
Sau đó…
La Việt đã phát huy bản chất của thằng em thân thiết.
Trong lúc mọi người đều không biết làm gì với chị nó, thì nó vớ ngay cái ghế gần giường bệnh, rồi cứ thế mà phang vào bà chị đang bị trọng thương mười ba chỗ từ đằng sau!
Lại thêm một đoạn bị trọng thương tiếp, thật chỉ có thằng em tôi mới dám làm việc này!
Thật điên quá, mà không có cách nào khác!
“Chị, lúc ấy là phát điên thật hay giả vờ đó? Nếu như bà chị lúc đó mà thật sự diễn thì thôi chúng ta xuất viện! Em làm ông bầu cho, đảm bảo năm sau bà chị sẽ thành ảnh hậu!” La Việt ôm ghế, nằm rạp xuống, tay chân đầu chúc xuống đất nói.
Tôi cũng bó tay, nghe nó nói như thế, tôi cũng đã hiểu ra tình cảnh lúc đó như thế nào.
Ma nhập.
Đích thị là ma nhập rồi.
Người thường diễn trò thì cũng không thể giống điên hơn lúc bị ma nhập nhỉ?
Chắc chắn là Âm Thập Nhị không biết tìm đâu là một con ma nhập vào tôi – dù vậy đi nữa cũng không thể là hắn đích thân nhập vào tôi, tôi cũng không thể tưởng tượng được cái dáng vẻ điên khùng lúc đó nó như thế nào.
Với thằng em tôi lúc này, tôi cũng nói thật với nó: “Tao không điên! Nhưng lúc đó chỉ có một lần như vậy thôi! La Việt, mày nhớ giúp tao giữ kín, cấm để cho cảnh sát phát hiện ra! Nếu không thì họ sẽ thật sự nghĩ tao là hung thủ giết người đó!”
“Không phải cho rằng nữa, mà là xác định chắc chắn bà là hung thủ rồi bà ơi!” La Việt thở dài: “Nhưng bà chị yên tâm, bố mẹ đã tìm người tìm mối quan hệ rồi, cố gắng để chứng minh bà chị trong sạch, nhưng, hình như việc này cũng rất khó đấy…”
Đương nhiên là khó khăn rồi!
Bởi vì “vụ án” này vốn dĩ là không có hung thủ!
Chỉ cần không tìm thấy hung thủ, thì tôi chính là “nghi phạm” duy nhất rồi, cũng chỉ có thể gánh tội thay hung thủ thôi!
Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nằm trong bệnh viện tâm thần mà dưỡng thương, sau đó đợi bố mẹ tìm được chứng cứ cứu tôi.
Tên Âm Thập Nhị đột nhiên tan biến mất, bố mẹ cũng đã thấy ảnh của Từ Dương mà cảnh sát mang đến và nhanh chóng phát hiện ra tên “Từ Dương” này không phải là tên Từ Dương kia, cho nên hắn đã “biến mất”, nhân lúc người ta không chú ý mà lẻn đi đâu mất, thế là mọi việc cũng trở nên bình thường trở lại.
Mà La Việt cũng chứng minh được những gì tôi đang suy nghĩ, Âm Thập Nhị giả vờ dùng thân phận của Từ Dương đến tìm họ, bởi vì dùng thân phận của “bạn trai”, cho nên rất dễ dàng lấy được lòng tin của mọi người.
Nhưng điều mà tôi không ngờ tới là, lúc đến Vong Xuyên chỉ khoảng hai giờ đồng hồ, nhân gian đã qua bảy ngày!
Ngày mà tôi trở về chính là ngày thứ bảy hồn tôi lìa khỏi xác!
Âm Thập Nhị nói với người trong gia đình tôi, sinh hồn lìa khỏi xác nếu ngày thứ bảy không quay về được thì sẽ không thể về được nữa, vậy sẽ thành người chết. Cho nên bố mẹ tôi đã chiêu hồn tôi bảy ngày liền, ngày cuối mà vẫn không thấy tôi tỉnh lại, làm mẹ tôi sốt ruột quỳ ngay ngoài phố hét đến muốn đứt thanh quản, may là tiếng gọi của bà cũng đủ âm lượng để gào thét tên tôi, tôi bấy giờ mới trở về được.
Mà tôi bị ma nhập, đến hôm nay đã qua ba hôm rồi.
Tôi tưởng rằng tôi chỉ ngủ một giấc, không ngờ ba hôm đã trôi qua một cách vô lý!
Nhưng ba hôm vừa qua cũng chẳng đến mức lãng phí, con ma trong người tôi lưu lại đến ba hôm, cũng thành công qua mặt được cảnh sát đến mấy lần, lúc này mới đổi lại cho tôi một tương lai bình yên.
Nhưng, cuộc sống trong bệnh việc tâm thần sẽ bình yên với tôi chứ?