“Bệ hạ!” Lúc này, Tiêu Thiên bỗng gọi nàng, dựa theo kịch bản Chung Linh và Lưu Diễm cùng diễn thử lúc trước, hắn sẽ là người kết màn sau cùng.
Tử Nhược Yên nhìn về phía Tiêu Thiên, hai người đối mặt bốn mắt nhìn nhau, nàng có thể nhìn thấy vẻ chân thành hiện lên trong mắt đối phương.
Tiêu Thiên bày ra vẻ nghiêm túc, nói: “Việc mượn tên tuổi của người để dùng cho rượu Thanh Viêm này thật sự là biện pháp bất đắc dĩ, nhưng cũng là tốt nhất.”
“Ta rất rõ mình là một người bình thường, không có bất kỳ thực lực gì, cũng không có cách nào tu luyện, có thể xem như một phế nhân.”
“Nhưng......”
Hai người Chung Linh và Lưu Diễm cạnh đó đều lặng lẽ cúi đầu xuống, che giấu biểu cảm của mình.
Các nàng đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Thiên ra tay, thế nên lời nói này của hắn đúng là các nàng nghe không vô.
Người bình thường?
Người bình thường nào có thể dọa cho Độc Chiểu lão nhân, một trong lục tà của Hắc Hồn điện không dám nhúc nhích hả?
Phế nhân kiểu gì mà có thể một quyền đánh cho ba ngọn núi lớn ầm đùng biến mất ngay tại chỗ hả?
Lúc hai người đang có chút lúng túng thì nghe thấy Nữ Đế đột nhiên cắt ngang lời nói của Tiêu Thiên.
“Phế nhân?” Tử Nhược Yên hừ nhẹ, giọng điệu vô cùng bá đạo: “Ngươi là nam nhân của trẫm, là Thân Vương của Đại Viêm, ai cũng không có tư cách phán xét ngươi là phế nhân.”
“Nếu đã là trượng phu trẫm, mượn tên tuổi của thê tử làm chút chuyện có lợi thay bách tính thì có gì không thể?”
“Ngươi cũng không cần lo lắng, sau này ai dám khi dễ ngươi, trẫm thay ngươi chém kẻ đó một kiếm!!”
Chung Lệ Song ở bên cạnh mỉm cười lắc đầu.
Tuổi trẻ khinh cuồng, phong hoa tuyệt đại, xen lẫn độc đáo là một phần tính cách bá đạo vô song của nàng.
Đây chính là Nữ Đế mà bà nhất mực trung thành tận tụy.
Chung Linh và Lưu Diễm im lặng, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên, tuy các nàng rất kính nể bệ hạ Tử Nhược Yên, nhưng......
“...... Đây...... Kia.” Tiêu Thiên há to miệng nhìn vị Nữ Đế đại nhân trước mặt.
Đệch!
Nữ nhân đáng chết này!
Nàng thả thính ta?
Mạch suy nghĩ của Tiêu Thiên đều bị câu tuyên bố bá đạo của Tử Nhược Yên làm cho rối loạn.
Nhưng Tiêu Thiên ngẫm lại một hồi thì cảm thấy đây cũng là chuyện tốt.
Hắn vốn muốn Nữ Đế bảo kê mình để bản thân có thể thoải mái nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống, có thể sống phóng túng, tiêu dao cả đời.
Vị Nữ Đế trước mắt này thả thính mình, nhưng đồng thời cũng đổi bát cơm chùa này thành bát sắt.
Có vẻ hương thơm của cơm chùa càng thêm ngào ngạt rồi.
Bốn phía vừa vặn không có người, Tiêu Thiên bỗng tươi cười rạng rỡ và khẽ hành lễ với Tử Nhược Yên: “Đa tạ nương tử bệ hạ chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn khuynh quốc khuynh thành thiên hạ vô song!”
Nói một hơi dài, Tiêu Thiên còn đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ nương tử bệ hạ.
“......” Đầu mày Tử Nhược Yên khẽ giật, nàng thu hồi ánh mắt: “Miệng như hủ mật, từ trước đến nay trẫm không thích loại hoa ngôn xảo ngữ này!”
Vừa nói dứt lời, bước chân của nàng càng nhanh hơn một chút, vượt qua chỗ Tiêu Thiên đang đứng.
Lúc này, Chung Lệ Song đi tới bên người Tiêu Thiên: “Thân Vương, Nữ Đế đã hiếu thắng từ nhỏ, nên tâm tính nàng rất kiên định, hành vi đối phó với tiểu cô nương vô dụng với nàng.”
“Thế nên, người hiểu rồi chứ?”
Sau khi nói xong, Chung Lệ Song vỗ lên vai Tiêu Thiên rồi cũng bước nhanh về phía trước.
Chung Lệ Song đuổi theo Nữ Đế Tử Nhược Yên và mời nàng vào nhà dùng bữa.
Về phần Tiêu Thiên, hắn nghe thấy câu kia của Chung Lệ Song thì thẳng thừng lắc đầu.
Vô dụng?
Tiêu Thiên có thực lực đáng sợ, thị lực nhìn thấu trời cao.
Vừa rồi lúc Tử Nhược Yên bước nhanh về phía trước, thân thể vượt qua chỗ mình đang đứng.
Ánh mắt Tiêu Thiên xuyên thấu qua mạng che mặt của đối phương, rõ ràng nhìn thấy khóe môi đỏ tươi của đối phương nhẹ nhàng giương lên.
Nàng đang cười!
Rõ rành rành, Tử Nhược Yên không hề giống với lời nói trên miệng nàng.
Nàng chẳng hề có phản ứng dư thừa nào với việc mình chủ động gọi nàng như vậy.
Việc này khá hữu ích với mình.
Có một chút hân hoan vui sướng.
“Chậc chậc, cô vợ Nữ Đế này còn có chút ít tsundere nữa cơ đấy.” Tiêu Thiên vuốt cằm, trong lòng hiểu rõ.
Nghĩ đến điểm này, Tiêu Thiên hơi quay đầu lại nói với Chung Linh đang đuổi theo mẹ mình.
“Mẹ ngươi thì biết cái gì!”
Chung Linh trừng mắt, trên đầu toát ra dấu chấm hỏi.
(O_O)?
???
Tử Nhược Yên vui vẻ đồng ý lời mời của Chung Lệ Song.
Nàng đã từng lĩnh giáo qua tài nấu nướng của Chung Thượng Thư, cũng cực kỳ mong đợi.
Mặt khác, nàng cũng muốn biết trong triều đã xảy ra chuyện gì vào thời gian nàng rời đi gần đây.
Bởi có Chung Lệ Song mà Chung Dương Minh được xem như đại thần tâm phúc của mình.
Tin tức mình trở về không bị lộ, nói không chừng còn có thể nhìn thấy vài chuyện thú vị.
Một đoàn người tiến vào hoàng thành, hướng thẳng đến Chung phủ.
Dọc đường đi đều không có người nào ngó nghiêng liếc nhìn.