Người trong hoàng thành hẳn là đều nhận ra Chung Lệ Song, nhưng khi vị đại tướng quân này đi trên đường lại chả hề gây nên sự chú ý của những người khác, chuyện này hết sức quỷ dị.
Nhưng Tiêu Thiên lại biết nguyên do trong đó.
“Linh khí của thế giới này đúng là rất thú vị.” Tiêu Thiên nhìn thấy linh khí phát ra từ bên trong cơ thể của Tử Nhược Yên như có như không thoát ra ngoài, ảnh hưởng tới xung quanh.
Loại ảnh hưởng này khiến cho người bên ngoài không thể “cảm nhận” được sự hiện diện của họ.
Tương đương với việc cưỡng ép giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
“Dường như ta cảm giác được thực lực của nàng tăng lên rồi?” Tiêu Thiên nhìn theo bóng lưng của Tử Nhược Yên, như có điều suy nghĩ, thầm nghĩ trong lòng: [Vượng Tài, cảnh giới của Nữ Đế Tử Nhược Yên hiện giờ thế nào?]
[Chủ nhân tôn kính, cảnh giới hiện nay của Nữ Đế Tử Nhược Yên là Nhập Thánh cảnh cửu giai nhất trọng.]
“Vừa ra ngoài một chuyến thì cảnh giới lập tức tăng lên, lúc này nàng trở về, chứng tỏ chiến sự ở Bắc Cương đã giải quyết xong xuôi.” Tiêu Thiên chậc chậc tán thưởng trong lòng.
Bà xã thật tuyệt!
Bất tri bất giác, đoàn người đã đi tới trước cổng Chung phủ, sau đó bước vào bên trong.
Đi qua tiền viện, không bao lâu đã đến vị trí hậu sảnh.
“Hửm?” Chung Lệ Song vừa tiến vào hậu sảnh đã ngửi thấy mùi đồ ăn trong không khí ngay tức thì.
Bà nở nụ cười với con gái mình: “Đây không phải đúng dịp rồi à, cha con thế mà tự mình xuống bếp.”
“Cái này gọi là tâm linh tương thông.”
“......” Chung Linh không nói tiếng nào, nàng không có ý muốn nói ra chân tướng trong đó.
Lại đi tiếp vào bên trong chút nữa là đến lối vào sảnh của hậu viện.
Thoáng chốc đã có thể nhìn xuyên qua cổng và thấy được một bóng lưng đang bận rộn trước bàn ngay bên trong.
Hình như nghe thấy động tĩnh phía sau, Chung Dương Minh còn đang bày bàn ăn cũng không quay đầu lại mà mở miệng nói thẳng.
“Tiêu lão đệ, hôm nay ngươi xem như có lộc ăn rồi, ta làm một con Kim Vĩ Bạch Ngọc Ngư đây.”
“Còn đủ mấy món ngươi thích nhất nữa đấy.”
“Phối hợp với rượu Nữ Đế Thanh Viêm ngươi cải tiến, cam đoan độc nhất vô nhị.”
“Đúng lúc ngày mai đổi phiên trực, hưu mộc*, chúng ta không say không về, ha ha ha......”
*ngày lễ nghỉ cách mười ngày một lần để tắm gội của quan viên ngày xưa
*ngày lễ nghỉ cách mười ngày một lần để tắm gội của quan viên ngày xưa
Chung Dương Minh vừa cười nói, vừa xoay người lại, bất giác nhìn thấy trước mắt thêm xuất hiện thêm hai bóng dáng quen thuộc.
Nụ cười trên mặt ông lập tức trở nên cứng ngắc.
Tử Nhược Yên cũng nhìn Chung Dương Minh với vẻ ngoài ý muốn, phảng phất như đây là lần đầu quen biết ông.
Chung Lệ Song nhìn trượng phu của mình, khóe miệng hơi run rẩy, nhất là nàng còn thấy trượng phu nhà mình vậy mà mặc áo bào của đầu bếp.
Không hợp lẽ thường!
“Khụ......” Chung Dương Minh trước hết là lấy lại tinh thần, vội vàng chắp tay hành lễ: “Thần Chung Dương Minh tham kiến bệ hạ.”
“Lần này ta tới đây cũng không có gì khác trước.” Tử Nhược Yên nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười nở rộ trên môi: “Chung thúc cứ xem ta như tiểu cô nương đến Chung phủ ăn chực trước kia là được.”
“Đây...... Chuyện này thật sự......” Chung Dương Minh lộ ra biểu cảm bối rối, thấy thê tử nhìn mình lom lom, vội nói: “Ta đi lấy thêm bát đũa, bệ hạ không ngại thì ngồi xuống trước nhé.”
Sau khi nói xong, Chung Dương Minh tức tốc xoay người rời đi.
Nhìn Chung Dương Minh quay đi, Tử Nhược Yên trầm mặc mất một lúc, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên.
Không chỉ mình nàng, mà cả Chung Lệ Song cũng nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Bà hiểu rất rõ trượng phu của mình, từ lúc ông làm Hộ Bộ Thượng Thư đều không ngừng bận bịu, đã rất ít khi tự mình xuống bếp từ lâu.
Trừ phi mình yêu cầu, hoặc bệ hạ thỉnh thoảng đến phủ mới có thể khiến ông tự tay cầm muôi.
Nhưng lúc này đây, theo như những gì trượng phu vừa nói.
E rằng mấy ngày qua ông đã đích thân xuống bếp vì Tiêu Thiên rất nhiều lần.
Thậm chí còn đổi thành y phục này.
Chung Lệ Song nhìn chằm chằm Tiêu Thiên với nét mặt kỳ quái, rốt cuộc trên người đối phương có ma lực gì mà có thể làm cho trượng phu của mình cũng......
Về phần Tử Nhược Yên?
Nàng lại lần nữa cảm thấy tò mò về Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên xoa trán mình, lúc trước luôn cảm thấy hình như bản thân quên mất điều gì đó.
Lúc này hắn mới nhớ tới, là Chung Dương Minh!
Tham ăn gây họa.
Nếu Tử Nhược Yên biết mình bày mưu tính kế cho Chung Dương Minh, còn thay ông giải quyết phiền toái lớn.
Sau đó ông cảm thấy hắn có tài cán nên đã bảo hắn hỗ trợ xử lý chính vụ thì biết làm sao?
Đáng chết!
Tính sai rồi.
Nếu làm công việc hoàng đế này một cách nghiêm túc thì rất mệt mỏi, đến lúc đó đi theo Tử Nhược Yên làm việc, làm gì còn được nhàn tản thảnh thơi nữa?
Không lâu sau, Chung Dương Minh cầm theo bộ bát đũa mới trở lại.
Tử Nhược Yên dẫn đầu ngồi vào chủ vị, những người khác cũng lần lượt ngồi xuống theo thứ tự.