Chương 9:
Quá mức rồi đấy, tôi chỉ là một con chó mà lại trở thành Lang Vương của cả bầy sói.
Nhìn con mồi lớn như quả núi trước mặt, lại nhìn những đôi mắt đầy mong đợi, tôi cầu cứu nhìn về phía Ngao Bái. Nó vốn đã bị thương, lần này lại chịu một cú đá hết sức từ con Giác Mã, càng thêm suy yếu.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tôi cố gắng xé ra một miếng thịt mềm nhất, sau đó chọn đại một miếng khác, ngậm vào miệng mang tới bên cạnh Ngao Bái rồi nằm xuống.
“Au u.” Các cậu cứ ăn trước đi.
Nhận được lệnh cho phép ăn, bầy sói ào tới, há miệng lớn chia nhau con mồi quý giá mà chúng khó khăn lắm mới săn được.
“Au u.” Đại ca, anh mau ăn chút đi.
Tôi đẩy miếng thịt tới sát miệng Ngao Bái, ý bảo nó nhanh chóng ăn khi còn nóng.
Ngao Bái cũng chẳng khách sáo, nuốt từng miếng lớn liên tục.
Thấy nó vẫn có thể ăn được, tôi yên tâm quay lại gặm miếng thịt của mình.
Chết thật, sao miếng thịt này lại nhiều gân thế.
Tôi nhăn nhó mặt mũi nhưng cũng không dám chê. Lúc này tôi mới hiểu rằng sống sót ở nơi này thật sự quá khó khăn. Đói thì phải tự tìm thức ăn, khát thì phải chạy xa mới tìm được nước.
Thịt sống, nước sống, đất cứng nhắc.
Cuộc sống hoang dã thật khắc nghiệt làm sao.
Nếu không phải Ngao Bái, tôi đoán mình đã tắt thở ngay tại chỗ rồi.
Tôi cố gắng nhai cái gân trong miệng, bỗng nhiên một bóng đen phủ xuống trên đầu. Ngẩng lên nhìn thì thôi rồi.
Đây chẳng phải là con sư tử cái lúc nãy mai phục bên cạnh Ngao Bái sao?
Nó đến để trả thù à?
Số tôi khổ thật, vừa lên làm Lang Vương chưa được một ngày đã có kẻ thù tìm đến gây chuyện.
“Au?” Sao cô lại ở đây?
Con sư tử cái ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, đột nhiên mở miệng, và câu nói tiếp theo khiến tôi lập tức dấy lên hy vọng tìm được mẹ.
“Auuu.” Cổ cậu đeo vòng, chắc chắn là thú cưng của con người rồi mà.
Con sư tử cái chẳng hề sợ ánh mắt đầy uy hiếp và hung dữ của Ngao Bái, vẫn tự nhiên trò chuyện với tôi.
“Au u.” Cậu đừng sợ, tôi cũng từ chỗ con người trở về mà.
Nghe nó nói vậy, tôi mới để ý thấy trong đám lông dày ở cổ nó giấu một sợi dây mỏng, trông khá giống cái vòng cổ của tôi.
“Auu?” Thật hả?! Vậy cô có nhìn thấy xe của mẹ tôi không!
Cảm giác thất vọng tan biến ngay lập tức vì thông tin mà con sư tử cái mang tới. Nhận được manh mối về mẹ, tôi thiếu điều muốn biểu diễn một cú nhào lộn sau lưng cho con sư tử cái trước mặt.
“Au u.” Tối qua tôi có thấy một cái hộp sắt, nhưng không biết có phải hay không.
Mặc dù thông tin mà con sư tử cái đưa ra hơi chậm, nhưng nó đã thắp lên trong tôi niềm hy vọng đã lâu không thấy. Ít nhất tôi biết mẹ vẫn còn ở gần đây, chỉ cần kiên nhẫn tìm kiếm, chắc chắn tôi sẽ gặp lại bà.
Ngao Bái bên cạnh ngừng động tác ăn thịt, im lặng nhìn con sư tử cái đang trò chuyện rôm rả với tôi.
Không khí này khiến nó hoàn toàn không thể xen vào được.
Những gì hai chúng tôi nói, nó chẳng hiểu lấy một câu.