Chương 7
Lúc có cảm giác rằng tôi sắp thoát khỏi vòng xoáy Tống Diễm rồi.
Cả gia đình Tống Diễm bắt đầu ra sức hành động.
Người nghèo sẽ không bỏ qua bất kỳ cái cây kiếm tiền nào mà họ có thể bám vào.
Chú và dì của Tống Diễm gọi điện cho tôi.
Họ nói: "Thằng Diễm thực sự rất thích cô, vì cô mà nó đã từ bỏ ân oán giữa hai gia đình đấy."
Ầm ĩ nhắc đến chuyện nhà tôi mắc nợ hắn, còn hắn thì khoan dung độ lượng với nhà tôi.
Tôi không hiểu, chẳng lẽ hắn không chịu thì có thể làm gì? Báo cáo nhà họ Mạnh về vấn đề cứu hỏa sao?
Hắn đến nhà tôi còn phải đi taxi, định không khoan dung với nhà tôi à?
Chắc chắn tài xế cũng phải khuyên hắn một câu: "Anh hãy tự hiểu rõ vị trí của mình đi."
Tôi nghi ngờ cả thế giới đều lưu số điện thoại của tôi rồi.
Trạch Diễu cũng gọi cho tôi, lúc đầu gọi tôi là chị dâu, sau đó lại kêu tôi là đồ đàn bà xấu xa.
Cô ta nói: "Nhà các người đều là kẻ xấu, ba mẹ cô đã hủy hoại mười năm đẹp nhất của anh trai tôi, giờ cô lại tiếp tục hủy hoại anh ấy lần nữa."
"Anh ấy đã hai mươi chín tuổi rồi!"
Tôi lại không nhịn được cười, đúng là suy nghĩ của người nghèo luôn khiến người ta bật cười.
Tôi: "Tôi đã nói rồi, cuộc đời của anh ta không phải vì nhà tôi mà hỏng, mà là từ lúc sinh ra đã hỏng rồi."
"Có mười năm này hay không có mười năm này, đối với một người bình thường thì có khác biệt lớn đến vậy sao?"
"Có những thứ, lúc sinh ra không có, thì cả đời này cũng sẽ không có."
"Anh trai cô và anh trai tôi, hai mươi chín tuổi của họ có thể so sánh được sao?"
Tôi thản nhiên nhìn phong cảnh dưới lầu: "Sao lúc nào cũng nghĩ đến việc tìm người khác để tính sổ, bắt người khác chịu trách nhiệm vậy?"
Trạch Diễu gào lên: "Lành gặp lành, dữ gặp dữ, Hứa Thấm, cô cứ đợi đấy!"
Cô ta cúp máy, nhưng ngay sau đó lại gửi tin nhắn tới: "Cô không tò mò sao, người nhà cô đã làm gì?"
Mạnh Yến Thần bước vào cửa, tôi tắt vội điện thoại.
Tại sao phải tò mò? Người nghèo luôn nghĩ rằng trong cuộc đời chỉ có khuyên thiện trừng ác, tin rằng lành gặp lành, dữ gặp dữ.
Còn tôi chỉ muốn đứng cao hơn, để chỗ dựa vững chắc hơn, và để bản thân sống thoải mái hơn.
Đạo đức luân lý, thứ dùng để ràng buộc người bình thường.
Đừng đem ra đùa giỡn với tôi.
Bước chân của Mạnh Yến Thần nhẹ nhàng, như cánh bướm bay lượn.
Gần đây tâm trạng của anh rất tốt, tôi có thể cảm nhận được.
"Anh, hôm nay có kiếm được nhiều tiền không?"
Anh cười bước tới: "Ừ, kiếm được rất nhiều tiền."
Hôm nay Mạnh Yến Thần đi đánh tennis, mặc đồ thể thao.
Tôi: "Anh, em thấy anh mặc đồ thể thao còn đẹp hơn cả mặc vest nữa."
Mạnh Yến Thần nghiêng đầu nhìn tôi.
Ánh mắt mang ý "Thật sao, anh không tin."
Tôi: "Thật mà, trông anh giống hồi nhỏ hơn."
Biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc: "Em thích anh hồi nhỏ hơn sao?"
Tôi: "Ừ, hồi nhỏ, vai anh chưa nặng như bây giờ."
Tôi đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.
"Điều quan trọng nhất là, hồi nhỏ anh có thể ngủ cùng em."
Mạnh Yến Thần đột nhiên tránh tay tôi ra.
Ánh mắt anh lảng tránh, vội vàng chạy đi: "Anh lên thay quần áo đây."
Tôi nhìn theo bóng lưng của anh và nghĩ, Mạnh Yến Thần quả thực trông rất có năng lực.
Ở mọi phương diện.
...