Vân gia và Tần gia là hai đại tông phái tám môn Thiên Đế Sơn có nguồn lực hùng hậu nhất, còn lâu đời hơn cả Tân gia Thiên Đế Môn.
Hai thế lực này từ xưa đã có giao hẹn ngầm, trong bất cứ tình huống nào cũng tuyệt đối không đối kháng lẫn nhau. Huống hồ Vân Tuyết Trần lại từng có thiện duyên với Tần Vô Song. Vì thế Tần Vô Song không dám chậm trễ, đích thân ra gặp.
Kỳ thực trong lòng Vân Tuyết Trần cũng cảm thấy kinh ngạc. Người thanh niên vô tình kết giao ở Chi Tế Sơn chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi đã thành nhân vật lớn một phương, nắm giữ Tần gia đã truyền thừa mấy vạn năm lịch sử.
- Tần Đại Chưởng môn, hơn mười năm không gặp phong thái đã hơn xưa rất nhiều!
Vân Tuyết Trần cười:
- Được Tần Đại Chưởng môn đích thân ra gặp thế này, đúng là vinh hạnh của Vân mỗ.
Tần Vô Song đáp lễ:
- Vân Nhị Chưởng môn đến thăm lần này, về công hay tư thì Tần Vô Song ta đều không thể không gặp. Về công, vào lúc Tần gia ta nguy nan nhất, Vân gia đã không giậu đổ bìm leo. Nếu Vân gia ra tay thì Tần gia ta chết chắc. Về tư, Vân Chưởng môn có ơn thụ nghiệp cho ta ở Hầu Vương Sơn. Cục thế khi đó không sáng sủa, được nhận đại ân của Vân Chưởng môn nhưng không dám nói, sợ liên lụy đến Vân gia. Nay ở đây không có người ngoài, ân đức đó ta phải đích thân cảm ơn mới phải đạo.
Vân Tuyết Trần vốn nghĩ Tần Vô Song sẽ tránh né nói đến ân tình lần đó đó. Dù gì thân phận hiện nay của Tần Vô Song là Đại Chưởng môn của Tần gia, lẽ nào lại dễ dàng thừa nhận đã từng nhận ân huệ của Vân Tuyết Trần? Nhưng không ngờ Tần Vô Song lại trịnh trọng nhắc đến chuyện đó, không chút giấu diếm, có thể thấy hắn rất quang minh lỗi lạc.
- Đại Chưởng môn, đó chỉ là vừa khéo có cơ hội, chỉ là chuyện nhỏ nhặt không cần phải nhớ. Hơn nữa, tổ tiên ngài Tần Vũ cũng có mối quan hệ cá nhân với ta.
Vân Tuyết Trần khiêm tốn nói.
Ở địa bàn của Tần gia, nay thân phận của Tần Vô Song lại không như trước, không thể nào cứ ra vẻ ân nhân, như thế sẽ khiến người khác khó chịu.
Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương đều cảm thấy bất ngờ, vô hình trung có thêm thiện cảm với Vân gia. Phải biết là từ trước tới nay Tần gia đều ở tình cảnh khó khăn, Vân gia có thể ngầm giúp đỡ Tần gia những lúc ấy đúng là hiếm có.
Dù rằng khi Thiên Đế Môn chinh phạt Tần gia thì Vân gia chưa từng chi viện, nhưng cũng không thể trách Vân gia được. Dù gì, hai bên chỉ có giao hẹn ngầm không tấn công nhau chứ không phải đồng minh sinh tử.
Hơn nữa, Thiên Đế Môn chinh phạt Tần gia, đó là quyền lực mà Đồ Đằng Tộc ban cho Thiên Đế Môn, các tông môn khác không có quyền can thiệp. Vân gia có thể ở thời khắc quan trọng không lật lọng, giữ vững giao hẹn của hai bên đó đã là ân đức rồi.
Tần Vô Song thấy Vân Tuyết Trần khách khí thì cười, nói:
- Lúc đó Vân Chưởng môn dẫn dắt vãn bối đúng là chuyện nhỏ nhưng với một người còn trẻ, vẫn đang mơ hồ như ta lúc ấy thì lại là một sự chỉ dẫn tuyệt vời. Tần Vô Song đã nợ Nhị Chưởng môn một ân tình. Nếu sau này Nhị Chưởng môn có gì khó khăn, Vô Song sẽ cố gắng trợ giúp trong khả năng.
Vân Tuyết Trần cười:
- Tần Đại Chưởng môn khách khí rồi.
- Ha ha, Tuyết Trần đạo hữu, giao tình riêng tư của chúng ta nói đến đây thôi. Hôm nay đến có gì chỉ giáo?
Tần Vân Nhiên và Vân Tuyết Trần có chút giao tình nên nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLSau khi vào đề, Vân Tuyết Trần cũng không rào đón, mọi người đã quen nhau rồi, hắn cũng không cần che giấu gì nữa, đi thẳng vào chủ đề:
- Đại Chưởng môn phái ta đến cũng là muốn thăm dò ý tứ của Tần gia, muốn biết quý tông có ý định gì về lần Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế?
Tần Vô Song cười kín đáo, khẽ gõ tay lên tay vịn ghế, không trả lời mà hỏi:
- Không biết Vân Đại Chưởng môn định thế nào?
- Tần Đại Chưởng môn hỏi rất hay. Trước khi ta đến, Đại Chưởng môn đã nói với ta một câu. Lần Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế này chỉ có một tiền đề, ngôi vị Thiên Đế, không thể để rơi vào tay Tân gia. Chỉ cần dựa trên tiền đề này, những điều khác đều dễ thương lượng.
Không thể rơi vào tay Tân gia, như thế có nghĩa là gián tiếp nói với Tần gia rằng, lần Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế này chỉ là sự lựa chọn giữa Tần gia và Vân gia.
Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương nhìn nhau trầm ngâm. Họ không dám tùy tiện tiếp lời. Ý của Vân Tuyết Trần đã rõ, nhưng vẫn còn những điều khác nữa.
Loại Tân gia ra có nghĩa là Tần gia và Vân gia sẽ cùng ngấm ngầm ép Tân gia ra khỏi cuộc. Vậy giữa Tần gia và Vân gia thì sao?
Hiển nhiên là Tần Vô Song cũng nghĩ đến vấn đề này, mỉm cười nói:
- Nói vậy, ý của Vân Chưởng môn giống ta, bất luận thế nào cũng không thể để Tân gia cười đến phút cuối. Vậy thứ lỗi ta nói câu này, có thể tranh giành vị trí Thiên Đế cũng chỉ có Tần gia và Vân gia. Chúng ta trước nay luôn thân thiện, nhưng đó là giao tình riêng tư, tranh giành vị trí Thiên Đế là đại nghĩa. Trước đại nghĩa chúng ta không vứt bỏ giao tình riêng. Mỗi bên dựa vào bản lĩnh của mình cạnh tranh vị trí Thiên Đế, ai thắng ai thua thì cũng không làm tổn hại hòa khí.
Vân Tuyết Trần muốn chính là câu nói này, nghe Tần Vô Song thẳng thắn như vậy đương nhiên là rất mừng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, Đại Chưởng môn Vân gia ta đúng là có ý đó. Hai nhà chúng ta mấy vạn năm qua cho dù cũng có một vài xích mích nhỏ nhưng chưa từng có gì nghiêm trọng làm hỏng giao tình. Vì thế ý của Đại Chưởng môn cũng chính là muốn hai nhà ta cạnh tranh công bằng!
Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương bề ngoài cười tươi nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Thực lực giữa Vân gia và Tần gia vốn dĩ cũng tương đương nhau. Nếu luận thực lực chỉnh thể hiện nay, sau khi Tần gia có thêm vài Thần đạo cường giả, tiềm lực thậm chí đã vượt qua Vân gia. Nhưng vấn đề là Đại Chưởng môn Tần Khiếu Thiên thoái vị, Thần hồn còn bị tổn thương, không thể ra trận được nữa.
Tần Khiếu Thiên không thể ra trận, Đại Chưởng môn Vân gia lại không hề thua kém Tần Khiếu Thiên và Tân Thiên Vấn. Hiện tại Tần gia thiếu một cao thủ đỉnh cao đối kháng với Tân Thiên Vấn và Đại Chưởng môn của Vân gia.
Tần Vô Song đúng là có thiên phú trác tuyệt nhưng dù gì vẫn bị hạn chế bởi tuổi tác, vào lúc quan trọng e là sẽ tỏ ra có phần kém hơn.
- Đúng rồi, Tần Đại Chưởng môn, Vân gia ta có tin tình báo, Tân Thiên Vấn dạo gần đây xuất hiện ở Thiên Hỏa Nam Cương, không biết đang giở trò gì. Theo Đại Chưởng môn nhà ta suy đoán thì tám phần là có liên quan đến đầu Thần thú Kiếm Nhiêm mà hắn quen biết. Nghe nói Kiếm Nhiêm có liên quan tới Thiên Hỏa Nam Cương. Đại Chưởng môn nhà ta lo lắng, thực lực Tân gia giảm sút, liệu có phải muốn dẫn sói vào nhà, đưa thế lực tà ác Thiên Hỏa Nam Cương tham dự vào cuộc cạnh tranh của Thiên Đế Sơn.
- Tân Thiên Vấn không đến nỗi thế chứ?
Tần Vân Nhiên không kìm được hỏi.
Tần Trọng Dương không có chút tin tưởng nào với Tân Thiên Vấn, nói:
- Cái này chưa chắc. Tân Thiên Vấn là loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Dù biết việc đó là uống thuốc độc để giải khát thì chắc chắn hắn vẫn làm thế. Thù hận của hắn với Tần gia là một loại tâm lý biến thái được tích tụ ngày qua ngày. Để đối phó với Tần gia hắn sẽ không từ một thủ đoạn nào.
Tần Vô Song tán đồng với quan điểm của Tần Trọng Dương.
Loại người như Tân Thiên Vấn, tuyệt đối không phải người kiêu hùng quả đoán. Hành sự tuyệt đối không nghĩ nhiều về được mất.
Vân Tuyết Trần nói:
- Nếu Tân Thiên Vấn đưa thế lực của Thiên Hỏa Nam Cương vào Thiên Đế Sơn thì tình hình Thiên Đế Sơn chúng ta sẽ có nhiều thay đổi lớn. Chư vị, Thiên Đế Sơn chúng ta tuy không thể coi là tòa thành vững chắc không thể công phá nhưng từ xưa tới nay chưa bao giờ để thế lực của Cấm địa của Thần khác nhúng tay vào.
- Gan Tân Thiên Vấn cũng to thật. Nhưng lẽ nào Hiên Viên Tộc lại ngồi yên không quan tâm sao?
Tần Vô Song vẫn có chút không tin.
- Nếu Hiên Viên Tộc biết, chắc chắn sẽ không đồng ý. Vấn đề là chắc chắn Tân Thiên Vấn hắn sẽ làm những chuyện này âm thầm thần không biết, quỷ không hay. Hơn nữa, Thần thú Kiếm Nhiêm trước nay chưa bao giờ thừa nhận nó có quan hệ gì với Thiên Hỏa Nam Cương. Chỉ cần Thú Tộc Thiên Hỏa Nam Cương không tràn vào với quy mô lớn thì rất khó đoán định.
Trước khi đến hiển nhiên là Vân Tuyết Trần đã nghĩ đến những lời này, giờ nói ra như vậy cũng là muốn Tần gia cùng đau đầu.
Nhưng Tần Vô Song lại vô cùng điềm tĩnh, cười ung dung:
- Chư vị, không phải ta hạ thấp uy phong của Tân Thiên Vấn. Tân gia Thiên Đế Môn, bất luận chúng giở trò gì thì cũng không thể thay đổi được cục diện căn bản của Thiên Đế Sơn. Nói khó nghe một chút thì Tân Thiên Vấn đang giãy chết.
Lời của Tần Vô Song nói rất tự tin, ung dung, ít nhiều có ý dạy đời, nhưng trong tai những người khác lại có phần suy nghĩ. Họ cảm thấy đó là sự tự cổ vũ tâm lý của những người trẻ tuổi.
Tân Thiên Vấn lợi hại đến mức nào những Thần đạo cường giả đời trước như họ hiểu rất rõ. Vì thế mà một Tân Thiên Vấn bất chấp tất cả mới khiến họ lo lắng, đau đầu.
Vân Tuyết Trần cười, định nói gì đó thì Tần Vô Song đã chấm dứt chủ đề, hỏi:
- Vấn đề Tân gia chúng ta thảo luận đến đây thôi. Quý tông còn có đề nghị gì cần thảo luận không?
Vân Tuyết Trần cũng không tức giận, hắn biết người của Tần gia không có thiện cảm với Tân Thiên Vấn, không muốn nghe đến tên hắn, nên thức thời cũng gạt chủ đề kia sang một bên, nói:
- Lần Đại hội Tuyển chọn Thiên Đến này chắc chắn sẽ kéo theo sự thay đổi lớn lao của tám môn Thiên Đế Sơn. Mỗi lần Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế, cục diện tám môn Thiên Đế Sơn đều có thay đổi. Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông là vây cánh của Tân gia. Nếu Tân gia bị hạ bệ thì hai tông này cũng không thể giữ lại tám môn Thiên Đế Sơn, nuôi hổ sẽ có hậu họa.
- Ha ha, điều này là đương nhiên!
Tần Vân Nhiên cười lớn:
- Xem ra cũng không phải chỉ có Tần gia ta là nhìn Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông thấy không thuận mắt.
Tần Vô Song biết Vân Tuyết Trần nói như vậy mới chỉ là lời mào đầu, việc quan trọng còn ở đằng sau. Quả nhiên Vân Tuyết Trần hỏi ý thăm dò:
- Nếu hai tông phái này bị loại khỏi Thiên Đế Sơn, Tần Đại Chưởng môn thấy nên xử lý thế nào với hai chỗ trống?
Tần Vô Song vốn định nói là ai vào vị trí Thiên Đế thì người đó làm chủ. Nhưng nét mặt của Vân Tuyết Trần hình như lại không giống là có ý đó, nên Tần Vô Song trầm ngâm không nói gì.