Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 51: Ngươi muốn nghe?

Chương 51: Ngươi muốn nghe?

Một tiếng “Keng” chói tai vang vọng xung quanh.
Nhiều người quay mặt nhìn nhau không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vì họ rõ ràng không nhìn thấy hai người ra tay.
Chỉ có một số ít võ giả cảm nhận được hai người vừa rồi đã thực sự chiến đấu.
Hòa thượng tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có thể dùng chân khí bảo vệ cơ thể.
Dùng chân khí ngăn trở một đòn của đối phương.
Hòa thượng không dừng bước mà tiếp tục tiến về phía trước.
Lý Bình An có thể cảm nhận được, trên người hòa thượng xuất hiện một vầng sáng vàng mờ nhạt chứa một nguồn sức mạnh rất lớn.
Keng keng keng!
Hai luồng sức mạnh đụng vào nhau phát ra những tiếng nổ như sấm rền, hình thành từng vòng
từng vòng dao động.
Bả vai hòa thượng bị chấn động khẽ run lên, ngay sau đó thân thể của hắn giống như bị một lực rất lớn đẩy lui về phía sau một bước.
Hòa thượng bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước.
Đi tiếp, tới khi cách trước kiệu không quá nửa bước.
Một dòng nước nóng từ trong kinh mạch của hắn chảy ra, sau đó thân thể hòa thượng bỗng nhiên cứng đờ.
Một cảm giác lạnh thấu xương truyền đến khiến hắn ngã thẳng xuống đất.
“Trong vòng một canh giờ đi tìm Vương lão y sư ở phố Tây còn có thể giữ lại kinh mạch”
Giọng nói của kiếm khách Tây Vực lần đầu tiên vang lên trong kiệu.
Trường Thanh hòa thượng dùng sức ráng đứng lên, trên cánh tay của hắn có một vết máu thật dài, nhìn rất đáng sợ.
“Đa tạ thí chủ hạ thủ lưu tình”
Dứt lời, hắn xoay người chậm rãi rời đi.
Qua một hồi lâu không ai dám tiến lên nghênh chiến nữa.
Bốn người hầu khiêng kiệu về phía đông.
Người xem náo nhiệt cũng tản.
Cảnh tượng xảy ra hôm nay chắc chắn sẽ sớm truyền khắp đầu đường cuối ngõ.
Bàn Tuấn và nhóm người còn muốn đi đến nhà Vương Nghị xem võ giả mà hắn nói là lợi hại hơn. Lý Bình An không muốn đi xem tiếp náo nhiệt.
Thấy đại thúc muốn trở về, A Lệ Á cũng mất hứng thú.
Vương Nghị vẫn đang cố gắng theo đuổi A Lệ Á hoạt bát sôi nổi, nên vội vàng khuyên can.
“Thúc mù, đến nhà ta ngồi lát đi, không phải ngươi thích uống rượu sao, trong nhà ta bảo đảm có loại rượu ngươi chưa từng uống”
Lý Bình An cũng chỉ đành đồng ý.
Mấy người đi Vương gia, phủ đệ nhà này to lớn và khí thế.
Đình viện chiếm một diện tích rộng lớn, trong sân có mấy tòa lầu nhỏ, trên núi giả có mấy dòng suối nhỏ róc rách chảy xuôi.
Chính là chỗ ở của vương công quý tộc.
Hiếm khi các bằng hữu đồng học đến nhà, Vương Nghị đương nhiên muốn khoe khoang, dẫn mấy người đi dạo quanh trong phủ.
Đi tới hậu viện, Vương Nghị kéo hai võ giả trẻ tuổi khỏe mạnh, khẽ nói nhỏ gì đó với bọn họ.
Hai người cười cười, ngầm hiểu suy nghĩ của tiểu thiếu gia.
Dù sao họ đang nhàn rỗi nhàm chán nên tỷ thí võ nghệ ngay ở trong sân.
Cả hai người không dùng vũ khí, chỉ so quyền cước.
Quyền cước giao nhau đánh khó phân thắng bại, càng đánh càng nhanh.
Thỉnh thoảng nghe thấy rõ ràng có tiếng gió rít vang trong trẻo.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hai người đã đánh đến hai ba mươi lần.
Trong mắt A Lệ Á, Bàn Tuấn, Triệu Linh Nhi, cuộc đấu này còn đặc sắc hơn nhiều so với mấy trận chiến ở Thu Phong đình.
Mấy người không ngừng trầm trồ khen ngợi, vỗ tay tán thưởng.
Lý Bình An ngồi phía ngoài mỉm cười không nói gì.
âm thanh quyền chưởng giao nhau tuy rằng liên tục không dứt bên tai, nhưng công phu hai người đều chỉ là hình thức bên ngoài, có tính biểu diễn phô trương.
Trong mắt người thường là rất đẹp.
Nhưng trong mắt người nhà nghề, có thể nói rằng thua cả dặm so với các trận chiến ở Thu Phong
đình.
Hai người cũng biết không phải là đang thật sự phân thắng bại, mà chủ yếu là mua vui cho các bằng hữu của tiểu thiếu gia.
Dù sao da dày thịt thô, cả hai đều thu bớt lực, chịu mấy quyền cũng không sao.
Lý Bình An ngồi đó có chút buồn chán, muốn thử điều chuyển chân khí trong cơ thể.
Nhưng chỉ cảm thấy ngực càng lúc càng căng tức, khó chịu ngột ngạt.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải bỏ cuộc thở ra một hơi dài.
Hít vào một luồng gió mát, xua tan khô nóng trong người.
“Đạo hữu cũng là người tu luyện?”
Bên cạnh truyền đến một giọng nói hiền từ.
Lý Bình An hơi giật mình, vừa rồi hắn không hề phát hiện có người đến bên cạnh.
Có thể vừa rồi vì chân khí hỗn loạn dẫn đến tinh thần lo lắng, mất cảnh giác.
Mặt Lý Bình An không tỏ ý gì, bình tĩnh nói chậm rãi.
“Tại hạ chỉ là một người đã học qua vài ngày công phu mà thôi, không dám nhận là người tu luyện. Lão giả hơi nheo mắt lại, đánh giá Lý Bình An.
Hắn mặc trang phục rất bình thường, nhìn không ra pháp lực đạo hạnh, nhưng tâm tính bình tĩnh trầm ổn, lộ ra hơi thở mỏng nhẹ.
Hiển nhiên là một cao thủ thực lực không tầm thường.
Lý Bình An không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt người khác, đành phải nín thở, kích hoạt chân khí trong cơ thể để hô hấp của mình trở nên thông thuận giống như bình thường.
“Rượu thơm quá”
Mũi lão giả khẽ nhúc nhích.
Lý Bình An mở ra bầu rượu:
“Rượu ngon được ủ hơn mười năm.
Đây là rượu hắn được chưởng quỹ quán trọ tặng miễn phí trong lần nhận ủy thác trước.
Lão giả nuốt một ngụm nước bọt, hai người lập tức bắt đầu uống rượu.
Vừa uống rượu, vừa nói chuyện.
Lão giả liếc mắt nhìn cây đàn nhị phía sau lưng Lý Bình An.
“Tiên sinh có hiểu biết về âm luật sao?”
“Miễn cưỡng kiếm miếng cơm ăn thôi.
“Không biết lão hủ có may mắn được nghe tiên sinh đàn một khúc hay không?”
Lý Bình An cười ấm áp, người này ăn nói bất phàm, nếu không phải trưởng bối Vương gia thì chắc hẳn là khách quý ở đây.
Mình đã mạn phép đến làm khách, cũng không có lý do để từ chối.
Lúc này, hắn cởi bỏ dây thừng buộc đàn nhị ra:
“Vậy xin xấu mặt”
Lão giả vốn dĩ là một phút cao hứng, hai mắt lim dim giống như mở mà không mở.
Chỉ là càng nghe càng cảm thấy thú vị.
Thoải mái như trời có mưa phùn, hạt mưa tí tách rơi ở bên cửa sổ.
Trong phòng có lửa hâm nóng rượu.
Hai người ngồi đối mặt, đang thản nhiên trò chuyện về cuộc sống của mình.
Sau đó các nốt nhạc trở nên chậm lại, như báo trước nỗi đau, dâng lên cảm giác bất lực.
Giai điệu ảm đạm thê lương, giữa thoải mái tự do tự tại là chút muộn phiền u sầu, một loại bi thương cô đơn hoang vắng của nhân sinh.
Khi loại cảm xúc này sắp đạt tới cực hạn, trong bóng tối chợt loé lên ánh sáng chói loá.
Giai điệu thay đổi, từ trầm thấp chuyển thành réo rắt sục sôi.
Cao vút như là tiếng hát vang tận chín tầng trời, như tiếng chim đỗ quyên kêu than, lảnh lót.
Cuối cùng là tiếng gào thét không cam lòng.
Tiếng nhạc lại thay đổi, lần nữa lại về âm điệu trầm, thấp hơn ban đầu.
Câu chuyện một lần nữa trở lại căn phòng nhỏ, trải qua thế sự, lộ ra nét thờ ơ lạnh nhạt, siêu thoát. Một khúc, kết thúc.
Cạch!
Chén rượu trong tay lão giả rơi xuống mặt đất, thân thể như không thể cử động, sắc mặt cổ quái. So sánh với lão giả, mấy người bên kia vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm hai người luận võ.
Lúc này hai người đổi thành sử dụng binh khí nên xem càng thú vị hơn.
Khúc nhạc chính là như vậy, người nghe hiểu có thể cảm ngộ ra rất nhiều điều, người không hiểu lại chỉ có thể cảm nhận ra nỗi buồn và sự bi thương.
Thay vì nghe những thứ này, không bằng xem vài đoạn kịch thú vị.
Có một số cảm xúc chỉ nên nói với người nghe mà hiểu.
“Cổ tiên sinh, Cổ tiên sinh”
Sau mấy tiếng gọi liên tục, lão già mới phục hồi tinh thần.
Phụ thân Vương Nghị, Vương Sơn, người đứng đầu Vương gia kinh ngạc nhìn Cổ tiên sinh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vừa rồi tình cờ đi ngang qua nghe thấy tiếng nhạc, tò mò đi tới.
Sau đó mới có cảnh này.
Cổ tiên sinh ý thức được mình không bình tĩnh, cười cười.
Ánh mắt lão nhìn thẳng Lý Bình An.
“Xin hỏi tiên sinh, bản nhạc này tên là gì, do ai sáng tác?”
Lý Bình An trả lời:
“Nhị Tuyền Ánh Nguyệt, là do một bằng hữu của ta sáng tác”
Mặt Cổ tiên sinh lộ ra vẻ kích động, liên tiếp nói “tốt tốt tốt”.
“Khúc nhạc này nếu không lưu danh muôn đời, quả vô cùng đáng tiếc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất