Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 52: Kỳ môn – Thức bàn

Chương 52: Kỳ môn – Thức bàn

1706 chữ
“Tiên sinh quá khen.
Vương Sơn, người đứng đầu Vương gia quan sát Lý Bình An, chắp tay nói: “Còn chưa được biết tên họ của tiên sinh, bối phận và học vị?”
“Chưa nói tới học vị, ta chỉ là kẻ mãi nghệ đầu đường”
“Mãi… nghệ?”
Vương Sơn có chút kinh ngạc.
“Cha, đây là bằng hữu con đưa đến
Vương Nghị đi tới giải thích với Vương Sơn.
Vương Sơn nghiêm mặt trách:
“Đã là bằng hữu sao không thông báo cho ta biết, vậy là không có quy ců.”
Người có thể đi đến địa vị như Vương Sơn đương nhiên sẽ không xem thường người khác, sẽ không
nhìn tướng mạo bên ngoài của người khác để tiếp đãi.
Kẻ lên giọng hét to một câu, người hát rong đầu đường không đủ tư cách vào cửa nhà ta, sau đó đuổi người ra ngoài.
Kẻ làm vậy là đồ đần, tất nhiên không thể gây dựng sản nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Vương Sơn là nhân vật tinh ranh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Ngay cả ở trước mặt hắn là một tên ăn mày, Vương Sơn vẫn có thể đối xử tiếp đón như người bình thường.
Chỉ có như vậy, mới có thể đi xa.
Vương Sơn hơi cảm thấy áy náy nên nói:
“Tiên sinh xin đừng trách, trẻ con không hiểu chuyện, không bằng vào trong nhà uống một chén trà.
“Đúng đúng! Uống một chén, uống một chén.
Cổ tiên sinh ở một bên vội phụ họa theo.
“Đột ngột quấy rầy còn chưa xin lỗi, sao còn dám gây thêm phiền toái, Lý mỗ xin cáo từ.
Vừa nghe hắn muốn đi, Cổ tiên sinh vội vàng ngăn lại.
“Ai u, đừng vội đừng vội, rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn thiếu”
Trong lòng Vương Sơn hơi chút ngạc nhiên, Cổ tiên sinh luôn luôn hiền từ trầm ổn này hôm nay làm sao vậy.
Lời mời nồng nhiệt khó từ chối, Lý Bình An đành phải đi theo bọn họ vào trong phòng khách. Mặc dù, Vương Sơn không có nhiều hứng thú.
Nhưng thấy Cổ tiên sinh nhiệt tình thì nhanh chóng ra lệnh cho phòng bếp chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn ngon.
Thịt thăn chiên giòn, thịt sốt anh đào, thịt nướng hoàng kim, ruột non bò khắc hoa, tôm tươi nướng
lửa…..v.V…
Thịt non mịn, vị trơn mềm, ăn nhiều không ngấy.
Thật đúng là để cho Lý Bình An và những người khác được thưởng thức một bữa ăn ngon.
Qua nói chuyện biết được Lý Bình An thật sự chỉ là một người hát rong thì Vương Sơn mất đi hứng thú.
Nhưng về mặt lễ nghĩa thì vẫn không sai sót chút nào, rất chu đáo.
Hắn nhìn ra được Cổ tiên sinh rất thích tiểu khúc của Lý Bình An.
Chỉ cần Cổ tiên sinh thích, đừng nói là tiểu khúc của Lý Bình An.
Dù là chính Lý Bình An… thì cũng phải chiều.
Lý Bình An uống một bầu rượu ngon, cũng nhìn ra được tâm tư của Cổ tiên sinh nên nói.
“Cổ tiên sinh đừng ngại, có chuyện gì xin nói thẳng”
Cổ tiên sinh cười một tiếng rồi nói:
“Xin phép cho Cổ mỗ mạo muội, nếu tiên sinh đồng ý, có thể dạy khúc nhạc vừa rồi cho Cổ mỗ hay không?
Tất nhiên Cổ mỗ sẽ không để tiên sinh dạy không công”
Vương Sơn vỗ vỗ tay, ngay lập tức có người hầu đi tới, trên tay cầm một cái hộp.
Cái hộp dài khoảng một thước, rộng khoảng nửa thước, phía trên treo một cái khóa đồng bóng loáng.
Trên hộp gỗ còn khảm đồng thau, vừa nhìn đã biết là đồ vật có giá trị không nhỏ.
Nhưng giá trị thực sự vẫn là những tờ ngân phiếu mệnh giá lớn bên trong.
“Coi như biểu lộ chút tâm ý, mong tiên sinh vui vẻ nhận cho
“Hai vị không cần khách khí như thế, Cổ tiên sinh yêu thích khúc nhạc này như vậy Lý mỗ vui mừng còn không kịp, sao lại nói đến thù lao.
Nếu Cổ tiên sinh muốn học, tại hạ tất nhiên không có lý do từ chối, biết gì nói nấy.
Lời này nói ra, Vương Sơn cũng thầm đánh giá cao người trước mặt.
Đối phương không phải là người giàu có.
Chỉ là người hát rong đầu đường, đói một bữa no một bữa.
Nhưng vừa rồi người hát rong này lại không chút do dự từ chối số tiền lớn.
Cổ tiên sinh nói:
“Cổ mỗ không có tài sản gì, ngay cả bữa cơm này cũng là mượn quanh huy của ông chủ Vương
Vương Sơn vội vàng đáp:
“Lời này của Tiên sinh chính là không coi Vương mỗ là bằng hữu rồi.
Cổ tiên sinh cười ha ha:
“Không bằng như thế này, Cổ mỗ khá tinh thông quẻ thuật, nếu như Lý tiên sinh không chê, Cổ mỗ mong muốn vì tiên sinh bói một quẻ”
Nghe vậy, sắc mặt Vương Sơn chợt biến đổi.
Ánh mắt nhìn Cổ tiên sinh mang vẻ hoài nghi, thấy đối phương hoàn toàn không phải đang nói
đùa.
“Xem quẻ? Lý mỗ hiểu biết rất ít với mấy thứ này.
Vương Sơn trầm giọng nói:
“Lý tiên sinh, Cổ tiên sinh tinh thông kỳ môn độn giáp, là thầy tướng số có danh tiếng rất cao, bao nhiêu người giàu có quyền thế mong cầu Cổ tiên sinh xem cho một quẻ còn không thể được!” Trong lòng Vương Sơn vô cùng phức tạp.
Hán lần này mời Cổ tiên sinh đến nhà là muốn để Cổ tiên sinh xem thêm một quẻ cho Vương gia.
Chỉ là Cổ tiên sinh là cao nhân, làm sao để ý đến vàng bạc châu báu.
Vương Sơn coi Cổ tiên sinh là thượng khách vì để một ngày nào đó Cổ tiên sinh vui vẻ bói xem một quẻ cho Vương gia.
Đó chính là mong muốn lớn nhất của hắn.
Nhưng ai ngờ hôm nay một người hát rong đi đến phủ kéo một tiểu khúc, lại nhận được quẻ thuật của Cổ tiên sinh.
Trong đầu Vương Sơn cũng đã có ý muốn nhảy sông tự sát.
Tiên sinh thích tiểu khúc sao không nói sớm, lão tử nguyện tìm xướng khúc toàn bộ bốn trấn An Bắc
đến cho tiên sinh.
Lý Bình An cảm thấy thú vị:
“Vậy làm phiền Cổ tiên sinh, chỉ là không biết Cổ tiên sinh cần thông tin gì? Ngày sinh tháng đẻ thì không có”
Lý Bình An xuyên không đến thế giới này, mở mắt đã ở trong ổ ăn mày.
Làm sao biết được ngày sinh tháng đẻ của mình.
Cổ tiên sinh cười cười:
“Tiên sinh coi thường Cổ mỗ rồi.
Cổ tiên sinh lấy ra một cái thức bàn.
Kỳ môn Thức bàn chủ yếu tạo từ địa bàn bát quái, nhân bàn bát môn, thiên bàn cửu tinh, thần bàn bát thần và tam kỳ lục nghi.
Khéo léo dung hợp tượng số và ngũ hành thành một thể.
Bốn bàn thiên, địa, nhân, thần và tam kỳ lục nghi đều có biểu tượng và con số đại biểu.
Kèm cả thuộc tính ngũ hành và quan hệ tương sinh tương khắc.
Thông tin đan xen ngang dọc tạo thành mạng lưới, có thể mô tả nhanh chóng, chuẩn xác, đầy đủ, tiền căn hậu quả của không gian, thời gian, thiên, địa, nhân.
Hoặc phản ánh giai đoạn phát triển của sự vật, hoặc phản ánh kết quả phát triển của sự vật, hoặc phản ánh quy luật phát triển, tránh họa tìm lành.
Cổ tiên sinh hỏi Lý Bình An vài câu, đơn giản là họ gì tên gì, tuổi tác bao nhiêu.
Lại cẩn thận quan sát khuôn mặt và bàn tay của Lý Bình An.
Dựa theo cách nói của Cổ tiên sinh, nếu xem quẻ chỉ nhìn khuôn mặt và bàn tay thì hơn phân nửa đều là giả.
Nhân quả vận mệnh là một công trình tính toán khổng lồ, không thể giải ra bằng phương pháp đơn giản như cộng và trừ.
Vương Nghị và những người khác cũng được may mắn quan sát, ở bên lề tò mò theo dõi.
Bàn Tuấn nhỏ giọng hỏi Cổ tiên sinh này là ai?
Vương Nghị đứng ở bên cạnh mấy người thêm mắm dặm muối thổi phồng Cổ tiên sinh. Trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không gì không biết, không gì không hiểu. Người ta gọi Cổ tiên sinh là bán tiên.
“Đây chính là tuổi thọ của Lý tiên sinh
Cổ tiên sinh chỉ vào một đường trên thức bàn, một đường rãnh màu đỏ đang từ từ hiện lên.
Cổ tiên sinh hài lòng khẽ gật đầu:
“Lý tiên sinh thật là có phúc.
Nếu như mình tính ra đối phương không sống được lâu nữa, thì sẽ hơi xấu hổ.
Cũng may từ trong quê tượng có thể nhìn ra, tuổi thọ của đối phương vượt qua sáu mươi tuổi. “Ồ…..... Phá một trăm, Lý tiên sinh có thể sống hơn một trăm tuổi.
Cổ tiên sinh còn chưa nói xong, chợt thấy đường đỏ trên rãnh đã đột phá hai trăm, ba trăm…
Cái quái gì vậy!?
Hai mắt Cổ tiên sinh mở lớn lộ vẻ không thể tin được, rãnh đỏ đang vươn lên thẳng tắp với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Rất nhanh sau đó đã tiến đến cực hạn của thức bàn.
“Làm sao có thể! Thức bàn xảy ra vấn đề?”
Suy nghĩ đầu tiên mà Cổ tiên sinh nghĩ tới là khả năng này.
Lời còn chưa nói xong, ngực lão đã thắt lại.
Hai mắt nhoè đi, một dòng khí nóng dâng lên.
Phut!!
Cùng lúc đó, một tiếng cạch cạch vang lên, toàn bộ thức bàn nứt thành hai nửa.
“Cổ tiên sinh!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất