Chương 58: Thu Phong đình, Thu Phong đình
1604 chữ
“Uu…. Ngưu…...
Lý Bình An nghe thấy tiếng kêu của lão Ngưu, biết rằng đã đến giờ.
Đặt đàn nhị xuống:
“Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, uống một ngụm trà”
Vương Nghị thở ra một hơi thật dài, ngửa người ra sau, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hiện tại hắn đáng ra nên ở chỗ Thu Phong đình, chờ đợi một trận đại chiến có một không hai sắp diễn ra.
Kiếm pháp đặc sắc, các loại chiêu thức tinh diệu, những trận sinh tử chém giết giữa các cường giả…
Nhưng thực tế hắn lại đang ở trong một tiểu viện cũ nát.
Nghe một người mù kéo tiểu khúc cực kì khó nghe, sống uổng phí thời gian”
“Xin chào! Vương Nghị, Vương Nghị”
Trong tiếng mưa gió, hình như có người đang gọi tên hắn.
Vương Nghị quay đầu lại đã thấy trên tường rào trong viện xuất hiện một người.
Là Bàn Tuấn.
“Vương Nghị! Đi thôi.
Vương Nghị sửng sốt:
“Đi? Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi Thu Phong đình xem tỷ võ rồi”
Vương Nghị khó xử nói khổ sở:
“Nhưng ta…..... ta…...
יי
“Này! Không phải ngươi sợ chứ?”
“Ai nói ta sợ! Nhưng…... ngươi cũng biết tính tình của cha ta.
“Yên tâm, sẽ không bị phát hiện đâu”
Bàn Tuấn vuốt nước mưa trên mặt.
“Ta đã tìm hiểu tính toán rõ ràng, thời gian nghỉ ngơi mỗi lần của ngươi đều khoảng ba nén nhang. Từ nơi này đến Thu Phong đình, chúng ta đi nhanh một chút chỉ mất khoảng một nén nhang, cả đi cả về cũng chỉ cần hai nén nhang”
Vương Nghị vẫn do dự.
Bàn Tuấn nói:
“Lão đại đừng do dự khổ sở nữa, sắp không còn kịp rồi.
Vương Nghị cắn răng một cái, quay đầu nhìn về phía A Lệ Á.
“A Lệ Á đi thôi!”
A Lệ Á lắc đầu:
“Đại thúc sẽ tức giận”
“Đừng lo, không có việc gì sẽ không bị phát hiện đâu.
Vương Nghị kéo A Lệ Á lên.
Hắn nghĩ đến nếu như hắn bị phát hiện, có A Lệ Á chia sẻ ít áp lực giúp mình. Hắn không sợ Lý Bình An, chỉ lo lắng Lý Bình An nói chuyện này với phụ thân hắn.
Hai người cầm ô đi ra ngoài cửa.
Triệu Linh Nhi cũng tới, đứng ở bên tường vẫy tay với bọn họ.
“Chay di!”
Bốn thiếu nam thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, cùng nhau vui vẻ chạy về phía Thu Phong đình.
Quả nhiên trong vòng một nén nhang họ chạy tới Thu Phong đình, chỉ là lúc này Thu Phong đình đã sớm chật kín người.
“Ta không nhìn thấy gì cả”
A Lệ Á kiễng mũi chân, ngay cả một sợi tóc cũng không nhìn thấy.
“Yên tâm, Vương công tử của chúng ta đã sớm có chuẩn bị
Bàn Tuấn thở hồng hộc nói ra.
Vương Nghị đắc ý cười vẫy vẫy tay:
“Di theo ta!”
Bốn người đi tới một tửu lâu đối diện Thu Phong đình.
Vương Nghị đã đặt trước một gian phòng, trải qua quan sát của hắn, nơi này có góc độ quan sát
chiến đấu tốt nhất.
“Đuổi kịp rồi, may mà không tới muộn!”
Bàn Tuấn thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc kiệu trong Thu Phong đình kia vẫn còn, xung quanh có vài bóng người.
Các hán tử mặc các loại quần áo chỉnh tề chia thành mấy hàng, mỗi một người đều cao lớn vạm vỡ.
Thực sự khí thế vô cùng.
“Đến rồi! Đến rồi!”
Bàn Tuấn hưng phấn kêu lên.
Ba người còn lại nhìn theo phương hướng ngón tay Bàn Tuấn, không chỉ có bọn họ. Tất cả mọi người đứng xung quanh Thu Phong đình đồng loạt nhìn về một hướng. Mưa to xối xả bao phủ tất cả mọi người ở trong đó, tầm mắt của mọi người mơ hồ.
Từ phía đông nam có một bóng người chậm rãi đi đến.
Mặc chiếc áo tơi, trên đầu đội một cái mũ lá rộng vành. Chiếc mũ rủ xuống gần như che khuất mặt hắn.
Nhìn kỹ thì đối phương đeo mặt nạ khỉ rẻ tiền, bị nước bắn lên, nét vẽ trên mặt nạ có chút trôi màu.
Cũng không biết là mua ở sạp hàng vỉa hè nào.
Tay trái nắm một thanh Nhạn Linh đao mỏng và sắc bén.
Không phải là loại đao quý hiếm đắt tiền gì, ngược lại còn rất rẻ.
Đại Tùy thượng võ, người đeo vũ khí ở thắt lưng cũng không hiếm thấy.
Vũ khí khác nhau, cũng chia làm ba bảy cấp bậc.
Loại Nhạn Linh đao này ở trên thị trường rất phổ biến, rẻ, thuận tiện và chắc chắn.
Nhưng những người hơi có của cải thì rất khinh thường đeo loại đao này.
Bởi vì hầu hết những người đeo đao này đều là người nghèo túng.
Theo thời gian, loại đao này được biết đến là đao của người nghèo.
Hắn đi về phía chiếc kiệu, tay phải nắm chặt chuôi đạo.
Keng keng keng!!
Kiếm bay ra nhanh như chớp, thân thể của hắn bị cắt thành từng vết từng vết liên tiếp.
Nhưng mà mỗi một kiếm đều chỉ có thể lướt qua rồi dừng lại, cũng không thấy có máu chảy ra. Chỉ là cắt rách áo tơi.
Khoảng cách với chiếc kiệu còn sáu bước, mọi người ở đây đều biết rõ trong sáu bước này đã ngã xuống bao nhiêu là cao thủ.
Tiếng kiếm vang lên không ngừng, mỗi lần xuất kiếm đều để lại bóng kiếm như tuyết rơi.
Lưỡi kiếm xé toạc màn mưa, làm cho mỗi một người nhìn thấy một kiếm này đều cảm giác khó chịu và không thể chịu đựng nổi.
Một bước, hai bước…...
Mỗi một bước đều vô cùng nặng nề, mỗi một tấc đến gần đều tràn ngập nguy hiểm.
Rõ ràng trời mưa lạnh như vậy nhưng lòng bàn tay của những người đứng ngoài quan sát lại đổ mồ
hôi.
Bốn bước, năm bước…...
Còn một bước cuối cùng.
Trái tim của tất cả mọi người đều nhảy lên.
Một luồng ánh sáng hiện ra chói loá, ánh sáng đột ngột chiếu rọi vào trong mắt mọi người.
Lạnh lẽo thấu xương khiến cho tất cả mọi người không rét mà run.
Hạt mưa bị gió xoáy động đột nhiên tản rơi tán loạn, mọi người có thể không biết sự ảo diệu của một kiếm này.
Nhưng ánh sáng kiếm chói mắt như là một ngọn núi lớn đè nặng trên ngực của bọn họ, khiến bọn họ không chịu nổi áp lực.
Mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn càng trở nên mơ hồ không rõ.
Một cảm giác lạnh như băng từ trong cơn mưa to truyền vào cơ thể mỗi người.
Ánh kiếm đan xen dày đặc.
Giống như tạo thành một tấm lưới lớn, lan ra bốn phương tám hướng.
Nhưng cho đến bây giờ, người nọ vẫn chưa rút đao.
Hắn giống như đang đợi, đợi một cơ hội quyết định thắng bại.
Đi tới bước cuối cùng.
Bước thứ sáu!
Trái tim mọi người đều như ngừng đập, đây là lần duy nhất từ sau khi chiếc kiệu này xuất hiện ở
Thu Phong đình mà có người đi đến khoảng cách gần như vậy.
Đạo rút ra khỏi vỏ nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
âm thanh tiếng đao gào thét như tiếng rồng ngâm chỉ có trong tưởng tượng. Rốt cục chỉ là một thanh đao bình thường.
Nhưng một đao này bổ xuống lại giống như muốn bổ ra một con đường.
Không ai có thể tưởng tượng được sức mạnh của một đao này, ít nhất tất cả mọi người có mặt ở đây đều không cách nào diễn tả sự tinh tế và uy lực của một đao này.
“Oanh!”
Lưỡi đao bổ xuống giống như tạo ra một đường thẳng, không có bất kỳ góc độ quỷ dị nào, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Vững vàng như núi, dùng loại phương thức đơn giản nhất, lấy tốc độ kinh người mà
Sau đó, chậm rãi bổ xuống.
vung lên.
Chiếc kiệu bị xé toạc chia năm xẻ bảy, kiếm khách Tây Vực thần bí ở trong kiệu lần đầu tiên xuất hiện
trước mắt mọi người.
Bóng hình lướt qua.
Mọi thứ trở về yên tĩnh, sát khí căng thẳng trong không khí tiêu tán vô hình. Kiếm khách Tây Vực tắm trong mưa.
Chiếc cúc áo thứ nhất trước ngực hắn không tiếng động rơi trên mặt đất.
Hắn cúi đầu, kinh ngạc nhìn cái cúc áo rơi xuống kia.
Người đó có thể đánh rơi cúc áo của hắn, tức cũng có thể lấy mạng của hắn.
......
Ta thua”
“Đắc tội.”
Thu đao vào vỏ, đội lại chiếc mũ lá, đi về phía xa.
Quay trở lại con hẻm nhỏ quen thuộc, đi vào từ cửa sân sau.
Cởi áo tơi, mũ lá ra.
Mặc dù khoác áo tơi nhưng rốt cuộc vẫn bị ướt.
Lớp vải mỏng dính vào cơ thể, ướt lạnh.
Lý Bình An lắc lắc thân thể, những chỗ quần áo ẩm ướt nhanh chóng được chân khí xua tan.
Cả người ẩn trong sương khói, khí nóng cuồn cuộn.
Một giọt nước chảy từ trán xuống ngay lập tức biến mất.
Một lát sau, trên người hắn không còn bất kỳ dấu vết bị ướt mưa.