Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 59: Mê muội mất hết ý chí

Chương 59: Mê muội mất hết ý chí

1674 chữ
Lý Bình An đi vào trong phòng, lão Ngưu nheo mắt ngồi bên cạnh lò sưởi. Trong phòng đã không thấy bóng dáng Vương Nghị và A Lệ Á.
Lý Bình An đi ra ngoài.
Một lát sau truyền đến tiếng bước chân vội vã chạy vào trong sân.
“Xong rồi, đại thúc nhất định sẽ tức giận.
Hai bóng người vội vã chạy vào trong viện.
“Nói nhỏ một chút!”
Vương Nghị lau nước mưa trên mặt, bởi vì chạy quá nhanh nên toàn thân ướt đẫm.
“Thời gian chúng ta đi lại ngắn, tiên sinh khẳng định không phát hiện được”
“Chúng ta đều bị ướt làm sao đại thúc không phát hiện ra.
“Ngươi quên rồi à, tiên sinh là người mù, sẽ không thể nhìn thấy”
Hai người lau qua loa mái tóc ướt rồi đi vào trong phòng.
Gió thu thổi, hiu hiu lạnh.
Hơn nữa mưa rơi không ngớt, hai người không thể không nhích lại gần lò sưởi.
Một lát sau, Lý Bình An đi vào.
Dường như không có chuyện gì xảy ra, giống như vừa rồi hắn chỉ vào nhà chơi với con mèo nhỏ một
lát.
“Tiếp tục học”
A Lệ Á sợ run cả người, nàng cố gắng điều chỉnh hơi thở trở về bình thường.
Nhưng vừa chạy quãng đường xa, làm sao có thể điều chỉnh hơi thở chậm lại nhanh như vậy.
Vương Nghị cũng cố gắng kìm nén tần suất hô hấp nhưng vẫn không thể khống chế được, thở hổn hen.
Bởi vì sợ Lý Bình An phát hiện ra sơ hở gì, hắn đành phải chủ động mở miệng muốn đánh lạc hướng xáo trộn thật giả.
“Hôm nay gió lớn thật đấy”
“Đúng vậy, mưa cũng lớn.”
Lý Bình An không ngẩng đầu nói gì.
Vương Nghị mím môi, đang cố gắng tìm ra ít đề tài khác thì nghe Lý Bình An nói.
“Trong nồi nấu canh gừng cho các ngươi, trong phòng còn có chăn bông, mỗi người có thể đắp một
cái.
Chờ lát nữa uống thêm mấy bát canh gừng sẽ không bị cảm lạnh.
Đúng rồi, các ngươi cũng gọi bằng hữu của mình vào đi, bên ngoài rất lạnh.
Vương Nghị và A Lệ Á xấu hổ nhìn nhau bối rối, biết là tiên sinh đã phát hiện bọn họ chạy ra ngoài.
Quấn chăn bông, uống canh gừng, bốn người cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn.
Bên ngoài, mưa đã nhỏ đi rất nhiều.
Hai tay Vương Nghị chống ra sau đỡ thân thể hắn ưỡn ngửa.
Trên mặt lộ ra vẻ say mê hâm mộ, giống như còn chưa phục hồi tinh thần từ trận chiến ở Thu
Phong đình.
Miệng lầm bầm điều gì đó, tay làm kiếm chỉ không khí vẽ loạn.
Dường như hắn chính là đạo khách thần bí trong Thu Phong đình kia.
“Trận chiến vừa rồi thật sự là quá đặc sắc, ngươi nói khi nào ta có thể trở nên lợi hại như người
kia?”
Vương Nghị cảm thán nói lời hâm mộ.
A Lệ Á vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong bát, ngẩng đầu lên:
“Tại sao cao thủ thần bí phải đeo mặt nạ?”
“Cao thủ đều như vậy, bọn họ đều che giấu thân phận của mình, ngươi đã thấy cao thủ nào rêu rao khắp nơi chưa?
“Cũng đúng”
A Lệ Á suy nghĩ rồi gật đầu.
“Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, kiểu người giống như cao thủ thần bí này có thể chính là một mã phu hoặc một ăn mày đầu đường, dù sao thân phận của họ sẽ không gây cho người khác chú ý” Vương Nghị xoay người đứng lên: “A, các ngươi nói xem nếu ta tìm được hắn, hắn có thể thu ta làm đồ đệ không?
Bàn Tuấn lắc đầu:
“Lão đại, ngươi cái gì cũng không biết, đi đâu tìm?”
“Chỉ cần nỗ lực, có công mài sắt có ngày nên kim! Nếu không tìm làm sao biết là tìm không thấy” Vương Nghị kiên định.
Lý Bình An yên lặng ngồi ở một bên, tập trung tinh thần quan tưởng Niết Bàn kinh.
Tuy rằng chỉ có mấy ngàn chữ ít ỏi, nhưng mỗi lần đọc, hắn đều sẽ có cảm ngộ hoàn toàn khác biệt.
Mỗi một lần suy tưởng, hắn đều có thể cảm thấy ý niệm của mình trở nên càng thêm kiên định, càng thêm cô đọng.
“Tiên sinh, ngài biết viết chữ sao?”
Chẳng biết khi nào, Triệu Linh Nhi đã lại gần hắn.
Cẩn thận từng li từng tí nhìn mấy tờ giấy tuyên ngay ngắn đang đặt trên bàn. “Chỉ là viết vui đùa một chút thôi.
“Ta có thể xem qua không?”
Triệu Linh Nhi nhỏ giọng hỏi.
Được sự đồng ý của Lý Bình An, Triệu Linh Nhi cầm lấy tờ giấy tuyên.
Nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, nàng không khỏi mở to hai mắt.
Nàng từ nhỏ đến lớn sống trong khuê phòng, phụ thân nàng chính là người đọc sách nổi tiếng gần
ха.
Trong nhà nàng, bầu không khí học thức nồng hậu đậm đặc, nàng đương nhiên vô cùng tinh thông cầm kỳ thư họa.
Giờ phút này, nàng nhìn thấy chữ của Lý Bình An.
Chữ viết mạnh mẽ uyển chuyển, như rồng qua cổng trời, hổ nằm trước cửa phượng.
Một ngang một dọc kết hợp khiến cho người ta cảm giác như muốn nuốt trọn núi sông. “Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức!” (Kinh Dịch, tạm dịch: Trời nêu gương, quân tử học
vươn lên không ngừng.)
Triệu Linh Nhi đọc xong, ngẩn người sửng sốt.
Lập tức ngẩng đầu nhìn về đôi mắt của Lý Bình An.
Giống như không thể tin được Lý Bình An thật sự là một người mù.
Ánh mắt Triệu Linh Nhi lại dừng trên bức thư pháp, thật lâu sau nàng mới thở ra một hơi.
“Chữ tiên sinh thật sự rất đẹp”
“Bình thường không có gì thú vị, viết để giết thời gian thôi”
“Chữ viết tiên sinh thật sự là quá đẹp, sợ rằng bốn trấn An Bắc ít có người có thể viết ra chữ đẹp như vậy”
Triệu Linh Nhi nói một cách chân thành từ đáy lòng.
“Này cũng là tiên sinh viết sao?”
Triệu Linh Nhi lật thêm một trang, phát hiện thư pháp tờ này với nét chữ tờ trước hoàn toàn khác biệt.
Chữ viết như gió cuốn mây trôi, giống như chim ưng cất cánh bay đi săn mồi.
Chỉ với vài nét bút, có thể thấy một loại phong độ thanh tao sang trọng quét sạch tục khí. “Đó là đại Ngưu viết”
Lý Bình An chỉ chỉ lão Ngưu đang sưởi ấm bên lò sưởi.
Triệu Linh Nhi phì cười:
“Tiên sinh còn biết nói đùa”
Lão Ngưu đang nằm lười biếng liếc mắt nhìn nàng, thật không lễ phép
Bên ngoài, mưa đã tạnh, quần áo của bốn người cũng đã khô.
Họ cùng nhau cáo từ Lý Bình An, chuẩn bị ai về nhà nấy.
Trước khi đi, tay Triệu Linh Nhi lưu luyến không rời bức thư pháp của Lý Bình An, sau đó đặt về chỗ
cũ.
“Thích thì cầm đi
Lý Bình An đột nhiên mở miệng nói.
Triệu Linh Nhi vội vàng lắc đầu:
“Thư pháp bảo vật của tiên sinh, làm sao Linh Nhi có thể tùy ý lấy”
“Bảo vật cái gì, chẳng qua là viết chơi thôi, nếu ngươi thích thì tặng cho ngươi.
Triệu Linh Nhi cắn cắn môi, do dự một chút.
Vốn định từ chối nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
“Vậy đa tạ tiên sinh”
Ba ngày nữa lại trôi qua.
Lý Bình An đánh cờ với Trường Thanh hòa thượng trong sân.
Lý Bình An chơi cờ rất tệ nhưng đấu cờ với Trường Thanh hòa thượng cũng dần dần ngộ ra một ít chiêu số.
Hơn nữa có mệnh cách “Cần cù bù khuyết điểm” phát huy tác dụng, hắn rất nhanh đã hoàn thiện kỹ năng chơi cờ của mình.
Hai quân chiến đấu với nhau, bên ngươi tấn công bên ta phòng thủ.
Dần dần Trường Thanh tấn công mạnh mẽ nhưng không thành công, tình thế trên bàn cờ dần dần nghiêng về Lý Bình An.
Trên mặt Lý Bình An lộ ra nụ cười, cảm thấy tự hào về thành công nhỏ vừa đạt được.
Không uổng công hắn cẩn trọng lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp thắng Trường Thanh một ván. Tay Trường Thanh nắm chặt quân cờ đen, cau mày suy nghĩ.
Bỗng nhiên, Trường Thanh đặt quân cờ đen trong tay xuống, vung tay đánh tan các quân cờ trên bàn.
“Quân tử phải là người không ngừng cố gắng vươn lên dù vận mệnh có nhiều gian nan trắc trở, quốc gia đang đương đầu với kiếp nạn khó khăn, ta và ngươi lại chỉ ở chỗ này chơi cờ.
Mất hết ý chí, lãng phí thời gian.
Đáng buồn thay, đáng tiếc thay!”
Lý Bình An nhìn bàn cờ bị đánh hỏng.
Vì không muốn thua ta, ngươi thật đúng là đã tìm được một cái cớ đủ tốt.
Trường Thanh như vẫn đang suy nghĩ điều gì, ngẩng đầu cất bước định rời đi:
“Tiểu tăng muốn trở về nghiên cứu Phật pháp, mê muội mất hết ý chí, mê muội mất hết ý chí.
Lý Bình An im lặng một lát: “Hay đánh lại một ván nữa đi?”
“Được, vậy thì đánh lại một ván
Trường Thanh xoay người.
Một lát sau.
“Mê muội mất hết ý chí! Mê muội mất hết ý chí!”
Trường Thanh vừa thở dài, vừa quay đầu đi.
Lý Bình An nhìn bàn cờ còn chưa đánh xong, thầm nghĩ hắn không phải nam tử-


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất