Chương 60: Người đưa cho nàng?
Gió lạnh thổi tới lay động đất trời, nơi biên cương ngập trong không khí tang thương Vào ban đêm, trên con đường nhỏ, Lý Bình An và Trường Thanh cùng sóng bước.
Con đường ít người qua lại, chỉ có gió lạnh thổi qua hàng cây bên đường.
Nơi này là khu dân nghèo ở phía nam thành, khắp nơi đều là những căn nhà xây dựng vội vã không trật tự, chỉ chừa lại một con đường nhỏ đủ cho một người đi qua.
Các ngôi nhà bỏ hoang có ở khắp mọi nơi.
Bỗng nhiên Trường Thanh dừng bước, nhìn về một phương hướng.
“Làm sao vậy?”
Lý Bình An hỏi.
“Nơi đó có oan hồn, thí chủ đợi bần tăng đi siêu độ nó”
Nói xong hắn rời đi ngay.
Trường Thanh trở về, trên người thiếu một bộ quần áo, giày cũng không còn.
“A di đà phật”
Lý Bình An hiếu kì hỏi một cách tò mò:
“Ngươi đây là làm sao vậy?”
“Siêu độ không thuận lợi, nữ quỷ kia nhất định đòi lấy quần áo của tiểu tăng mới bằng lòng bỏ qua.
“Cho nên ngươi đưa cho nàng?”
“Nàng nhất định muốn”
“Vậy ngươi cũng đưa cho nàng?”
“Nàng nhất định muốn” “Ồ~”
Lại đi một lúc.
Trường Thanh:
“Đừng nói cho người khác biết việc này.
Lý Bình An do dự một chút:
“Ù.”
Cảnh tiễn biệt, chỉ đang không ở ngoài đình xưa.
Trên đường cổ, chỉ thấy cỏ xanh đến chân trời.
(Lấy hình ảnh bài hát “Tống biệt” của Lý Thúc Đồng)
Vết thương của Trường Thanh đã sớm khỏi, chỉ là lo lắng cho Lý Bình An nên còn ở lại. Mấy ngày nay thấy thân thể Lý Bình An đã ổn định, hắn từ biệt Lý Bình An để lên đường. “Lý thí chủ, núi cao sông dài, hữu duyên gặp lại.”
“Lần sau không được chơi cờ thua lại ăn vạ nữa đâu đấy”
Hai người nói với nhau rằng tương lai còn dài, sẽ còn gặp lại.
Nhưng cũng biết thiên hạ rộng lớn, sao có thể dễ dàng gặp lại như vậy.
Ở đâu có người, ở đó chính là giang hồ.
Chỉ cần có người, sẽ có giang hồ.
Ngày hôm nay ta và ngươi gặp gỡ nhau giữa giang hồ, sau một khoảng thời gian rồi cũng phải có ngày ly biệt.
Đạo không tương đồng, định mệnh dần trôi, nhất định càng lúc càng xa, cuối cùng cũng phải nói lời từ biệt.
Đến và đi, hợp và tan, buồn và vui.
Chỉ trong một ý niệm, không cần quá mức để ý, không nên cưỡng cầu.
Hy vọng có một ngày, chúng ta đều khoẻ mạnh bình an, hữu duyên gặp nhau, lại tâm sự chân thành một lần nữa.
Mệnh cách: [Cần cù bù khuyết điểm]
Suy nghĩ trong đầu thông suốt, không ngừng làm việc chăm chỉ.
Ước chừng thời gian uống một chén trà nhỏ, cảm thấy trong cơ thể chấn động.
Chân khí như dòng nước lũ chảy nhanh trong các kinh mạch.
Từ trong lồng ngực lao ra, truyền khắp tứ chi bách hải.
Như có một con giao long phun ra một dòng khí nóng.
Đột phá?
Đôi mắt nhợt nhạt của Lý Bình An mở ra.
Mấy ngày nay vừa quan tưởng Niết Bàn kinh vừa tiêu hóa chân khí tán loạn trong cơ thể kia.
Hắn tiến bộ nhanh chóng.
[Quy Tức công: 92% – 93%]
Chân khí vận hành chảy vào kinh mạch, chỉ thấy gân mạch toàn thân hắn nổ tung, xương cốt trong cơ thể nứt gãy.
Lục phủ ngũ tạng như có côn trùng đang nhúc nhích ngọ nguậy, chân khí ở trong cơ thể dâng trào lưu chuyển nhanh chóng.
Hít sâu một hơi, nội tức lưu thông, tinh thần rung động.
Lý Bình An cảm thấy mình đã đạt đến một cảnh giới mới.
Chỉ là cụ thể là cái gì thì hắn lại nói không nên lời.
Tóm lại, để ăn mừng thành công của mình.
Lý Bình An quyết định hôm nay đi ăn ở ngoài tiệm.
Đi bộ trên đường, hai tay chắp sau lưng.
Lão Ngưu đi theo phía sau, đi rất chậm chạp.
âm thanh con người rất ồn ào huyên náo nhưng mang đến cảm giác thoải mái và yên bình.
Ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu lên những viên gạch đỏ ngói xanh, gió mát thổi vào mặt, tăng thêm
chút hương vị mờ ảo nên thơ.
“Người mù! Người mù!”
Trước mắt Lý Bình An nhìn thấy Lưu Nhị, trên mặt Lưu Nhị rất vui vẻ.
Lưu Nhị mặc bộ trang phục tơ lụa tốt nhất, thắt một cái đai lưng da dê quanh hông.
Chân đi một đôi giày da mềm, vác một cây dao.
Trang phục từ đầu tới chân đều là đồ đắt tiền.
“Nhị ca, ngươi phát tài rồi sao? “Lý Bình An cười nói. Lưu Nhị cười ha ha, vỗ vai Lý Bình An, nói rất thân mật:
“Tất cả đều nhờ có tiểu tử nhà ngươi !”
Ngay lập tức, hắn kể lại cho Lý Bình An nghe vụ đáng cược trận đấu ở Thu Phong đình. “Nếu không phải ngươi nói cho ta biết nghe theo ý trời, ta cũng không thể đặt cược đúng. Ai mà biết được kiếm khách Tây Vực thật sự bại, ta còn tưởng rằng ta thua chắc.
Lưu Nhị nghĩ lại sắc mặt cứng ngắc của bang chủ lúc ấy mà không khỏi bật cười.
“Ta thật đúng là phải cảm tạ đao khách thần bí kia, đương nhiên ta nên cảm tạ nhất vẫn là ngươi. Có rảnh hay không, Nhị ca mời ngươi ăn cơm, tuỳ ngươi lựa chọn quán ăn”
Lưu Nhị nói rất hào phóng.
Lý Bình An cũng không cự tuyệt, nghĩ hắn có thể thắng cược đúng là chính mình đã góp công. Theo lý nên chia cho mình một chén canh, vì thế hung hăng làm thịt Lưu Nhị một trận.
Cùng lúc đó, bên trong biệt viện của vương phủ.
“Cha, ta đã học xong tiểu khúc kia rồi, sau này sẽ không phải đi nữa đúng không”
Vương Nghị vì muốn thoát khỏi bể khổ, đã khổ luyện mấy ngày, cuối cùng cũng học xong được tiểu
khúc.
Cũng đã biểu diễn cho Vương Sơn nghe trực tiếp.
Chỉ là Vương Sơn dường như cũng không quan tâm con mình có học đàn hay không, đáp lại một tiếng qua loa.
Ánh mắt Vương Nghị sáng lên:
“Cha, cha đã đồng ý?”
“Đồng ý cái gì?”
“Ta không phải đi học đàn nhị nữa.
Vương Sơn im lặng suy nghĩ:
“Ừm, theo lý mà nói đàn nhị giờ đã nên học xong rồi, vậy thì học tiếp cái khác đi.
Ta nghe nói Lý tiên sinh viết chữ rất đẹp, từ ngày mai ngươi theo Lý tiên sinh học thư pháp đi. Vương Nghị phẫn nộ đứng lên:
“Cha! Ta học những thứ đó làm gì? Trong muôn người vô dụng nhất là thư sinh, học có ích lợi gì!” “Ăn nói bậy bạ!
Vương Sơn trừng mắt liếc nhìn hắn.
“Học cũng được, nhưng cũng không cần học với một người mù, ta học thư pháp gì từ một người mù chứ?”
“Bớt nói nhảm đi! Bảo ngươi học thì ngươi phải học.
Vương Nghị khóc không ra nước mắt, tức giận chạy về phòng mình.
Đánh một trận vào cọc gỗ, mỗi một quyền đánh vào cọc gỗ đều sẽ khiến tay của hắn bị đau nhức.
Lòng dạ thiếu niên cao hơn trời.
Nghĩ chính là biển rộng thì cá bơi nhảy, bầu trời mặc định cho chim bay.
Hiện giờ phụ thân nhất định khăng khăng cố ý gửi hắn đến dưới cửa một người mù.
Sao hắn lại không khó chịu, không tức giận cho được.
Ngày hôm sau, Vương Sơn mời Lý Bình An đến nhà ăn cơm.
Cảm tạ mấy ngày nay Lý Bình An đã chăm sóc Vương Nghị, thuận tiện đề xuất muốn để Vương Nghị học thêm thư pháp từ Lý Bình An.
Vương Sơn nói rõ ràng, lại chọn lúc Lý Bình An uống rượu ngon, tâm tình thật tốt.
Quả nhiên là Lý Bình An nghĩ không ra lý do gì từ chối hắn nên đồng ý. Vương Nghị đấu không lại phụ thân nên trút oán khí lên người Lý Bình An. Nhưng cũng không dám đi quá xa, thỉnh thoảng cãi lại đối phương vài câu.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua, Vương Nghị càng trở nên chán nản.
Nhân dịp một ngày trời trong xanh, Vương Nghị cưỡi con ngựa đốm vàng yêu thích.
Chạy tới chạy lui không mục đích dọc theo con đường mòn trên cánh đồng, cảm giác được một chút tự do tự tại trong mùi cỏ cây và bùn đất.
Lúc này, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng xé gió.
Không lâu sau, một bóng người rơi nặng nề vào trong bụi cây cách đó không xa.
Người nam nhân cả người bê bết máu, trong hai mắt tràn đầy sát ý.
Bên cạnh còn có một thanh đoản kiếm dài ba tấc.
Thanh đoản kiếm đứng lơ lửng trong không khí, rung động phát ra tiếng ù ù.
Cảm nhận được hơi thở lạnh như băng khiến người ta ớn lạnh phát ốm.
Vương Nghị nuốt nước bọt, bị dọa đến mức ngây ra như phỗng, không dám nhúc nhích.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng con ngựa dưới thân cũng đang run rẩy dữ dội.