Chương 61: Tranh luận
1736 chữ
“Di chuyển bút phải chậm rãi thoải mái, chỉ có cầm bút ổn định nhẹ nhàng mới có thể sử dụng bút một cách tự nhiên”
Lý Bình An kiên nhẫn giảng giải.
Từ rất sớm, A Lệ Á và Triệu Linh Nhi đã đến lớp luyện tập viết chữ.
Triệu Linh Nhi nghe được việc Vương Sơn mời Lý Bình An dạy thư pháp cho Vương Nghị, nàng năn nỉ phụ thân cho mình tới lớp học của Lý Bình An.
Tuy rằng phụ thân nàng không hiểu tại sao nữ nhi lại muốn học thư pháp từ một người hát rong không có tiếng tăm.
Hơn nữa hắn còn là một người mù.
Điều này vô lý đến mức không thua gì việc để cho một người mù đi nhận dạng hung thủ.
Nhưng thấy nữ nhi rất kiên quyết và thấy Vương Sơn cũng cho nhi tử đến học.
Cảm thấy đối phương nhất định có chỗ hơn người cho nên đã đồng ý.
Lý Bình An cảm thấy một con dê cũng là chăn, hai con dê cũng là thả nên không có ý kiến gì. A Lệ Á không có nền tảng thư pháp cơ sở nhưng may mắn nàng ham học.
Triệu Linh Nhi đã học thư pháp từ nhỏ, thích chép sách.
Có nền tảng cơ sở thư pháp ở mức độ nhất định, chữ viết của nàng đẹp nhất trong mấy người. “Chữ viết của ngươi đẹp quá.
A Lệ Á nhìn thư pháp của Triệu Linh Nhi mà cảm thấy áp lực như núi.
Triệu Linh Nhi cười nói:
“Ta chỉ là đã luyện nhiều, quen tay hay việc
Hai người đang trao đổi kinh nghiệm ở bên này.
Ở bên kia, Vương Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ miệng huýt sáo, tâm trạng rất tốt.
A Lệ Á và Triệu Linh Nhi không khỏi tò mò.
Mấy ngày trước, Vương Nghị đều rầu rĩ không vui, sao hôm nay tính tình đột nhiên thay đổi? “Vương Nghị có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Vương Nghị cười hắc hắc:
“Bí mật, bí mật”
A Lệ Á nghiêng đầu:
“Không nói thì thôi, dù sao khẳng định chẳng có gì thú vị”
Kiểu khích tướng này quả nhiên có hiệu quả, Vương Nghị đang ngồi nghiêm chỉnh.
Thấy Lý Bình An không có ở đây, lúc này mới thấp giọng nói nhỏ.
“Nói cho các ngươi biết, nhưng không được nói cho người khác, ta quen biết một vị cao thủ rất lợi
hai.
Có khả năng điều khiển phi kiếm rất cao siêu.
“Điều khiển phi kiếm?”
A Lệ Á và Triệu Linh Nhi nhìn nhau, hiển nhiên đều là không tin.
Vì thế Vương Nghị đã kể lại một cách sinh động, chuyện mình làm sao gặp được vị cao thủ thần bí
kia.
Kể lại việc hắn giúp vị cao thủ thần bí kia mua dược liệu và đưa đồ ăn như thế nào.
“Hắn còn đồng ý với ta, chờ đến lúc vết thương của hắn bình phục, cơ thể khoẻ mạnh trở lại sẽ dạy ta tuyệt thế võ công!”
Nhưng dù cho Vương Nghị nói như thế nào đi chăng nữa, Triệu Linh Nhi và A Lệ Á đều không tin có người có thể điều khiển một thanh kiếm di chuyển trên không.
Vương Nghị nói nhanh:
“Được rồi! Các ngươi không tin đúng không? Lát nữa ta dẫn các ngươi đi mở mang kiến thức!” Mọi người ai cũng có lòng hiếu kỳ, nghe những điều Vương Nghị nói rất thần kỳ.
A Lệ Á và Triệu Linh Nhi cũng bắt đầu hứng thú.
Vương Nghị đã luyện chữ được mấy ngày nhưng chữ viết của hắn không có tiến bộ chút nào.
Lý Bình An cảm thấy có chút không xứng đáng với rượu ngon của Vương Sơn tặng cho mình, vì vậy hắn quyết định dạy Vương Nghị nhiều hơn.
Hắn bảo Vương Nghị cầm bút, còn mình thì nắm tay Vương Nghị.
Cầm tay dạy viết từng nét, từng nét.
“Cần cù bù khuyết điểm, càng luyện nhiều càng cảm thấy thuận tay hơn.
Vương Nghị bồn chồn không yên, hoàn toàn không chú ý, toàn bộ tâm tư suy nghĩ không đặt ở việc
viết chữ.
Tay Lý Bình An buông lỏng:
“Viết chữ cũng giống như luyện võ, yêu cầu phải có sự kết hợp của tinh thần, sức lực, kiến thức và kỹ năng.
Liên tục ghi nhớ, viết nhiều và luyện tập nhiều hơn nữa, khi ngươi luyện tập đủ nhiều tự nhiên viết chữ sẽ dễ dàng.
Dù trong quá trình chờ đợi điều đó có đầy gian khổ và khó khăn nhưng kết quả cuối cùng sẽ rất tốt đẹp.
Học tập thư pháp không phải là chuyện lặp đi lặp lại một việc nhàm chán đơn điệu mà từ việc liên tục vượt qua trở ngại để không ngừng cải thiện kỹ năng của bản thân.
Đây là cả một quá trình rèn luyện lâu dài, càng khó khăn thì ngươi sẽ càng học được nhiều thứ hơn. Ngươi càng học được nhiều thứ thì ngươi tiến bộ lại càng nhanh.
Lưỡi kiếm muốn sắc bén thì phải được trải qua quá trình rèn dũa mài mòn, hương hoa mai thơm ngát cũng phải trải qua mùa đông giá lạnh khó khăn”
Triệu Linh Nhi giật mình, trong lòng thầm nhẩm đi nhẩm lại hai lần.
“Lưỡi kiếm muốn sắc bén thì phải được trải qua quá trình rèn dũa mài mòn, hương hoa mai thơm ngát cũng phải trải qua mùa đông giá lạnh khó khăn.
Trong đôi mắt nàng phát ra ánh sáng, không nhớ ra nổi bài thơ này do nhà thơ nào sáng tác.
Vương Nghị không hiểu được ý nghĩa trong đó, chỉ hừ một tiếng.
“Viết văn làm thơ, tú tài toàn nói chuyện sách vở.
Trong trăm người vô nhất dụng là thư sinh, viết những chữ này có ích lợi gì?
Ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia mới là chuyện nam nhi nên làm.
Lý Bình An thản nhiên cười nhạt:
“Bây giờ không dùng, sau này không hẳn.
Võ tướng anh dũng bảo vệ tổ quốc đương nhiên quan trọng, văn thần trị quốc quản chính sự cũng là không thể thiếu.
Chỉ biết đọc sách mà không biết vận dụng mới gọi là trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh. Đọc sách mà biết vận dụng hiệu quả thì gọi là trong trăm người thư sinh hữu dụng nhất” Vương Nghị nói không lại Lý Bình An nên tức giận đứng lên.
“Nếu tiên sinh thật sự lợi hại như vậy, vì sao còn ở chỗ này làm người hát rong. Sao không đi thi lấy công danh, thực hiện hoài bão.
Chỉ biết nói mấy lời đao to búa lớn, thư sinh hại nước!”
Hắn không nói ra lời thì thôi, vừa nói ra thì những ủy khuất mấy ngày nay vỡ đê.
Cầm tờ giấy tuyên bên cạnh lên rồi xé nát.
“Viết những chữ này thì có thể che chở bảo vệ người trong thiên hạ không?
Có thể thông suốt hết tất cả suy nghĩ ý niệm không?
Chúng ta không giống ngươi, ngươi là một người tàn phế.
Chúng ta còn có cuộc sống tốt đẹp, tương lai tốt đẹp.
Sao ngươi có thể hiểu được, ngươi chỉ là một kẻ cổ hủ cố chấp.
“Vương Nghị, sao ngươi có thể nói chuyện với tiên sinh như vậy.
Ngay từ nhỏ Triệu Linh Nhi đã được dạy tôn sư trọng đạo, giờ phút này nghe thấy Vương Nghị vô lễ như thế, nàng nhịn không được lên tiếng phản bác.
“Đúng vậy!”
Tay A Lệ Á chống lên eo, giọng nói tức giận.
Vương Nghị đứng ở trước mặt Lý Bình An, vì hắn từ nhỏ đã tập võ.
Dáng người thẳng tắp, ưỡn lồng ngực lên cao, cơ bắp khoẻ mạnh săn chắc.
“Tú tài gặp quân địch thì có bao nhiêu lý lẽ cũng không thể nói được, giống như tiên sinh ngươi nói chuyện có thể rạch trời nhưng thân thể ngươi chống đỡ được một quyền của ta sao?”
Thấy Lý Bình An không trả lời, Vương Nghị hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Lý Bình An cũng không tức giận, khẽ lắc đầu, nhặt lên tờ giấy tuyên bị Vương Nghị xé nát. Nhẹ giọng nhắc:
“Dũng giả tức giận sẽ rút đao với người mạnh hơn.
Khiếp giả tức giận chỉ dám rút đao với kẻ yếu hơn.
Sau khi Vương Nghị rời khỏi nhà Lý Bình An.
Hắn và Bàn Tuấn cưỡi ngựa chạy về một nơi rất sâu trong núi phía đông.
“Lão đại, người nọ thật sự là người tu luyện?”
Bàn Tuấn không thể tin được hỏi. “Đương nhiên”
Bàn Tuấn hưng phấn nói nhanh:
“Vậy hắn sẽ thu chúng ta làm đồ đệ sao?”
Vương Nghị đắc ý nói một cách khoe khoang:
“Hắn chỉ nói dạy ta một ít kiếm thuật, còn ngươi thì..”
“A! lão đại, ta chính là tiểu đệ trung thành của ngươi”
Vương Nghị cười ha ha:
“Yên tâm đi, dựa vào mặt mũi của ta bây giờ thì khó có thể nói trước, nhưng cho dù hắn không dạy ngươi, ta học xong cũng sẽ dạy lại cho ngươi.
Bàn Tuấn cười như hoa nở.
Nửa canh giờ sau, hai người đi qua một cây cầu nhỏ tới một sơn động.
“Tiên sinh! Tiên sinh!”
Trong sơn động bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai
người.
Trong lòng Bàn Tuấn trở nên sợ hãi, hắn cảm thấy hai chân mềm nhũn.
Đó là một người trung niên có vẻ ngoài bình thường, bình thường đến mức nếu đặt ở trong đám đông cũng sẽ không tìm ra.
Chỉ là hắn có một đôi mắt sáng ngời có thần, khiến người khác cảm thấy hắn hung dữ vô cùng.
“Tiên sinh, ta đến thăm ngài.
“Người này là ai?”
Ánh mắt Khổng Dương nhìn chằm chằm vào Bàn Tuấn.
“Bằng hữu của ta, hắn cũng muốn tới gặp ngài”
“Ta không phải đã nói với ngươi không được nói chuyện của ta cho bất luận kẻ nào sao?”
Khổng Dương trầm giọng nói.