Chương 62: Cái nhà này toàn bộ nhờ cả vào ta
1602 chữ
Vương Nghị xấu hổ cười ngượng ngùng:
“Tiên sinh ngài yên tâm, bằng hữu này của ta rất đáng tin cậy!”
Bàn Tuấn vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ nghiêm khắc giữ mồm giữ miệng.
Sau một hồi im lặng, từ trong miệng Khổng Dương phun ra lời lẽ lạnh lùng đầy sát ý. “Ngươi xuống đến âm tào địa phủ cũng đừng trách ta”
Ong!!
Một âm thanh sắc bén chói tai ù ù vang vọng xung quanh.
Hai người bị âm thanh này làm cho giật mình, cả hai đều hoảng sợ. “Chay di!”
Vương Nghị là người kịp phản ứng đầu tiên, xoay người bỏ chạy.
Bàn Tuấn lảo đảo đuổi theo hắn:
“Chờ…... Chờ đã…...
Hai người dùng tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi sơn động, bọn họ đều không nghĩ rằng đối phương đang nói đùa.
Giọng nói của hắn không chút tình cảm giống như là một thanh đao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim hai người.
Ngón trỏ và ngón giữa của Khổng Dương khép lại duỗi thẳng, tạo thành một kiếm quyết, hắn chỉ nhẹ về phía trước.
Thanh đoản kiếm dài ba tấc đuổi theo hai người đang chạy trốn, bay nhanh như một tia chớp tạo thành một đường cong mượt mà.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã đuổi kịp hai người.
Bàn Tuấn lảo đảo chật vật té ngã trên mặt đất:
“Lão đại…... Cứu …... ta…...
Trong mắt Vương Nghị tràn đầy nỗi sợ hãi quay đầu nhìn lại Bàn Tuấn.
Thời gian như dừng lại vào giờ khắc này.
Bầu trời trở nên xám xịt và mọi thứ đều mờ ảo.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Vương Nghị bỗng nhiên nổi lên rung động. Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều chuyện mà trước kia không dám nghĩ tới.
Dũng giả phẫn nộ sẽ rút đao với người mạnh hơn.
Khiếp giả phẫn nộ lại chỉ dám rút đao với kẻ yếu hơn.
Tiếng thì thầm trước kia dường như lại truyền tới tai Vương Nghị.
Giờ phút này suy nghĩ thông suốt, lời nói giống như một cây kim sắc bén đầm thật sâu vào trong lòng hắn.
Vương Nghị giận dữ đến mức gầm lên.
Tiến đến một bước, đánh ra một quyền”
“Bàn Tuấn, chạy đi!”
Vương Nghị đón đỡ phi kiếm đang lao tới.
Ngay tại khoảnh khắc hắn tiến lên một bước, một luồng khí mạnh mẽ như dòng nước băng giá lạnh buốt thấu xương đập thẳng về phía hắn.
Chính tại lúc này, tất cả dũng khí của Vương Nghị ngay lập tức biến mất.
Ta…... chết như vậy sao?
Ong ong!
Phi kiếm đang phát ra âm thanh ù ù thì bị bắn ngược trở về một cách nặng nề.
Vương Nghị sửng sốt, đau đớn trong tưởng tượng của hắn không truyền đến.
Một bóng người chắn ở trước mặt hắn.
Vương Nghị ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hắn mở thật lớn, miệng há to như muốn nói gì đó nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.
Tiền…... Tiên sinh?
Khổng Dương khẽ nhíu mày, cảm thấy đối phương không phải là người tu luyện, sắc mặt mới thoải mái hơn một chút.
“Lão phu mặc dù bị trọng thương, nhưng chỉ phái một mình ngươi đến có phải hơi coi thường người khác quá rồi không?”
Lý Bình An nói
“Các hạ hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn đến mang hai đứa trẻ này đi thôi”
Khổng Dương cười nói:
“Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không”
Hắn giơ một tay lên, hai ngón tay khép lại.
Điểm nhanh hai cái vào trên thân phi kiếm trước người.
Giống như đang truyền vào một sức mạnh thần kỳ nào đó, đoản kiếm dài ba tấc phát ra âm thanh ù ù dữ dội hơn.
“Một kiếm chém ngươi!”
Đoản kiếm dài ba tấc toát ra khí thế sắc bén, giống như vỡ đề xả lũ.
Ong – -!!
Lưỡi kiếm sắc bén đến mức khiến máu người cũng có thể đông lại.
Một làn gió thổi qua giống như có thể thổi lên cả một trận bão cát. Lạnh thấu tận xương tuỷ muốn hủy diệt tất cả.
Thanh đoản kiếm đột nhiên biến mất trong tầm mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo đã đã bay đến ngay bên cạnh Lý Bình An.
Một kiếm này xuất hiện không có tiếng động, giống như một con rắn độc thoát ra từ trong địa ngục mang theo một luồng tử khí.
Lý Bình An dùng gậy làm đao, dựa vào trực giác vung ra một “đao”.
Một tiếng “Keng” vang thật lớn, thanh đoản kiếm mất hết sức mạnh. Ngay khi tiếp xúc, thân “đao” đã phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.
“Đạo” xuất hiện không có bất kỳ động tác hay kỹ thuật gì.
Giống như chỉ là tuỳ ý vung tay lên, đánh ra một đường thẳng, mạnh mẽ và nhanh chóng như một đao đâm thẳng.
Khuôn mặt Khổng Dương không có bất kỳ biểu cảm nào, thanh đoản kiếm chỉ cách động mạch của Lý Bình An khoảng một thước.
Một thước này không quan trọng.
Nhưng ngươi phải chết.
Ngay sau đó, xuất hiện một chuyện quỷ dị.
[Yến Tử Xuyên Vân tung 40%]
Khoảng cách một thước lập tức kéo dài tới ba thước.
Lý Bình An xuất đao, động tác sử dụng đao uyển chuyển đến cực hạn, kỹ thuật dùng đao đẹp đến mức không thể nói thành lời.
Tốc độ cực nhanh, khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, khóe miệng Khổng Dương nhếch nụ cười lạnh.
Một đao này rất nhanh, nhưng đáng tiếc chính là phải vượt qua khoảng cách ba trượng mới có thể chém tới trước mặt hắn.
Bỗng nhiên trước mắt Khổng Dương hoa lên, một luồng sát ý nồng đậm bao phủ lấy hắn.
Giống như một con dã thú đang phát điên, khiến người không rét mà run.
Khổng Dương không dám tiếp tục khinh thường, quát khẽ một tiếng.
Điều động toàn bộ sức mạnh tạo kiếm khí phá không.
Phát ra một tiếng hét thảm thiết đau đớn, giống như xé toạc một tấm vải lớn.
Tất cả mọi thứ trong phạm vi hai trượng đều ở dưới một chiêu kiếm này của hắn. “Nhắm mắt lại”
Lý Bình An dửng dưng nói ra hai chữ nhẹ nhàng.
Vương Nghị và Bàn Tuấn chứng kiến cảnh tượng này, không thể bình tĩnh nổi trong thời gian dài. Vì cảng tượng trước mặt, trong giây lát bọn họ trở nên thất thần.
Nhưng ba chữ kia uy nghiêm nặng nề, bọn họ không tự chủ được nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Phập!
Khổng Dương tránh nhanh như chớp, nhưng hắn bị thương nặng, hai chân không thể động đậy theo ý muốn, thân thể theo không kịp tốc độ phản ứng.
Một cánh tay bay lên không trung.
Khổng Dương cắn răng, dùng phi kiếm chỉ vào huyệt đạo của Lý Bình An.
Hắn muốn đưa sức mạnh lớn từ kiếm rót vào trong cơ thể đối phương, làm đối phương nổ tung kinh mach.
Đây là hắn không còn cách nào khác.
Cho dù là thành công, chỉ sợ cũng là địch tổn thất một nghìn ta thiệt hại tám trăm.
Nhưng khi năng lượng kiếm khí nhập vào cơ thể Lý Bình An, cảnh đối phương nổi xuất hiện như trong tưởng tượng.
Chỉ như là trâu đất xuống biển, không còn tăm hơi.
tung mà chết không
Hai mắt Khổng Dương mở lớn, không thể tin được.
Phịch!
Tất cả trở về yên tĩnh.
Ánh mặt trời chiếu trên thanh đoản kiếm dài ba tấc, phản xạ từng tia sáng sắc lạnh.
Lý Bình An thở ra một hơi dài.
[Quy Tức công 93%]
Kiếm khí của Khổng Dương rất sắc bén, nếu như Lý Bình An chưa tiêu hóa được đạo chân khí kia.
Nếu Quy Tức công không tăng lên đến 93%, đã cải biến về chất cho cơ thể.
Chỉ sợ giờ phút này người ngã xuống chính là mình.
Người tu luyện…... quả nhiên lợi hại…...
Lý Bình An vận chuyển chân khí, một lát sau, trong cơ thể không còn vấn đề gì dị thường.
Vương Nghị và Bàn Tuấn lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn Khổng Dương ngã trên mặt đất, rồi lại nhìn về Lý Bình An.
Môi Vương Nghị không ngừng run rẩy:
“Tiên…... Tiên sinh…...
“Chuyện nơi này không được nói với bất kì người nào, nhớ chưa?”
“... Nhớ…”
י,
Hai người vội vàng gật đầu.
“Đi thôi”
Vương Nghị bước nhanh đuổi theo, quay đầu nhìn về phía Lý Bình An.
Nghĩ lại những chuyện lúc trước, mặt hắn ửng đỏ, nói lắp bắp:
“Tiên sinh…... thì ra ngài lợi hại như thế…... Ta lúc trước cư xử với ngài như vậy, ngài vì sao còn tới cứu ta?”
Lý Bình An không quay đầu lại nói:
“Làm gì có người lớn nào lại đi so đo với trẻ con.
Vương Nghị sửng sốt, bình thường nếu ai nói hắn là trẻ con.
Hắn nhất định sẽ tức giận đáp trả lại ngay, nhưng bây giờ…...
Sau khi ba người đi rồi, lão Ngưu thở dài một hơi.
Lão Ngựa dùng móng sau đào ra một cái hố, chôn thi thể của Khổng Dương xuống đất. “Than ôi, cái nhà này không thể tồn tại một ngày mà không có ta!”