Chương 71: Xuôi nam
1686 chữ
Lý Bình An chưa cho nhóm người Vương Sơn một câu trả lời chắc chắn.
Sau mấy ngày, tình hình hỗn loạn vẫn chưa dừng lại.
Thậm chí có xu hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Lúc này, Lý Bình An mới quyết định tạm thời rời khỏi bốn trấn An Bắc, tránh đi đầu sóng ngọn gió.
Vì thế, Lý Bình An nhận lời với nhóm người Vương Sơn.
Trước khi đi một ngày, hắn tình cờ biết được Lưu Nhị đã bị tống giam.
Lưu Nhị coi như là một người bằng hữu của hắn.
Nên Lý Bình An mua mấy món ăn, một vò rượu đi tới nhà giam thăm Lưu Nhị.
Không ngờ, tâm trạng Lưu Nhị rất thoải mải, cũng không vì bị vào tù mà uể oải hay chán nản.
“Phía trên nói, tình hình của ta hiện tại ngồi trong này chắc chừng năm sáu năm.
Lưu Nhị cắn đùi gà, vừa ăn vừa nói.
“Vào tù đã là tốt rồi, ta có rất nhiều người quen đều đã bị tra tấn chém đầu, ta coi như là may mán.” Lý Bình An lại rót cho hắn một chén rượu:
“Uống nhiều một chút, sau này cơ hội uống sẽ ít đi.
Lưu Nhị hào sảng cười đáp:
“Người mù, lão tử quả nhiên không nhìn lầm người, ngươi rất biết trước biết sau.
Lý Bình An mỉm cười, không nói gì.
Lưu Nhị lại nói tiếp:
“Đừng thấy tiểu gia ta hiện tại sa sút, thế nhưng cuộc đời lên lên xuống xuống là chuyện thường tình, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ trở lại lúc huy hoàng”
Lý Bình An thấy Lưu Nhị còn lòng tin vào tương lai, cũng không lo lắng tâm trạng của hắn nữa.
Lý Bình An cũng nhờ Vương Sơn mang một ít đồ ăn cho các đồng nghiệp lúc trước của mình ở Lệ Xuân viện.
Hắn không tiện xuất hiện, chỉ có thể làm phiền Vương Sơn.
Sau khi sắp xếp mọi thứ hợp lý thỏa đáng.
Đêm trước ngày lên đường, Lý Bình An không ngủ.
Hắn ngồi dưới gốc cây chà là.
Những suy nghĩ trong đầu như nước thủy triều, hắn nghĩ đến từng người mình đã gặp gỡ.
Nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, nghĩ về quá khứ, nghĩ tới tương lai…
Lại cảm thấy mình giống như đang suy diễn quá nhiều, cũng chẳng phải mình sẽ không trở về đây
nữa.
Vì thế hắn lập tức điều hoà hơi thở, tiến vào trạng thái quan tưởng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mặt trời đỏ như lò thép nóng chảy, phun ra từng tia ánh sáng vàng chói mắt.
Lý Bình An dắt lão Ngưu đi đến cửa thành, tay cầm gậy trúc, lưng đeo đàn nhị.
Bên hông treo một cái hồ lô rượu lớn bằng bàn tay.
Nhìn mức độ mài mòn trên bề mặt hồ lô rượu thì biết đã dùng rất lâu.
Hành lý của hắn bây giờ không có gì khác với hành lý năm đó lúc hắn đến bốn trấn An Bắc. Một lúc sau, bốn thiếu niên vội vã chạy tới.
Bọn họ đều cõng hành lý trên lưng, biểu cảm trên mặt bốn người không giống nhau. A Lệ Á dường như đã khóc rất nhiều, hốc mắt đỏ hoe, nàng vừa chào tạm biệt chị gái. Vẻ mặt Vương Nghị thì hưng phấn, khát khao về thế giới bên ngoài.
Bàn Tuấn gặm trái cây, đi chậm rãi, cũng không quan tâm có thể vào học viện gì đó hay không. Dáng vẻ Triệu Linh Nhi cố gắng giả bộ bình tĩnh, nhưng sự bất an trong mắt vẫn bán đứng nàng.
Ngoại trừ bốn thiếu niên, Vương Sơn còn phái tới hai gã hộ vệ.
Thôi Thành, Thôi Tài.
Huynh đệ hai người đều đã làm môn khách ở vương phủ một thời gian dài, bọn họ rất được Vương Sơn tín nhiệm.
“Quay đầu nhìn lại một chút đi, không biết chúng ta khi nào mới có thể trở về.
Lý Bình An nhìn mấy nam nữ thiếu niên, nói.
“Ta Vương Nghị nhất định phải trở nên nổi bật!” Vương Nghị hét to.
A Lệ Á cũng hô to:
“A Lệ Á nhất định sẽ không để cho cha, a tỷ và đại thúc mất mặt.
Vương Nghị huých nhẹ Bàn Tuấn, Bàn Tuấn lấy lại tinh thần. “Ta Bàn Tuấn… à ừm. . . sẽ trở về bình an”
Lời vừa ra khỏi miệng đã chọc cho Vương Nghị cười ha ha.
Triệu Linh Nhi nhỏ giọng nói thì thầm câu gì đó những người khác không nghe được.
Lý Bình An cười nhẹ một tiếng, chợt nhớ tới một câu.
Thiếu niên chính là thiếu niên, không trách gió mùa xuân, cũng không rầy ve mùa hè.
Có lẽ đoạn đường xuôi nam này cũng sẽ không quá buồn chán cô đơn.
Bọn họ vừa rời khỏi bốn trấn An Bắc thì gặp một công tử cưỡi ngựa trắng.
Cảnh Dục bỏ mũ xuống:
“Lý Bình An? Tên ta là Cảnh Dục, là đệ tử học viện, ta cố ý tới đón các ngươi.
“Học viện cho phép sao?”
“Cũng không hẳn là đến đón, thực tế là ta chỉ đưa các ngươi đến Ngọc Môn quan, nhân tiện kiểm tra các ngươi có vi phạm quy định hay không”
Những điều Cảnh Dục nói đều là lời nói dối, mục đích hắn tới chính là nóng lòng không chờ được,
hắn muốn gặp người có thể dựa vào đánh đàn nhị mà làm rối loạn tâm cảnh của mình. “Vậy thì đi thôi”
Cảnh Dục là người nói rất nhiều, chỉ cần sang đến ngày hôm sau là tất cả mọi người đều được trải nghiệm sâu sắc.
Ban đầu, mọi người rất tò mò và kính trọng đối với thân phận đệ tử học viện của hắn.
Kết quả không tới mấy ngày sau, hắn biến thành người không ai muốn quan tâm.
Bất cứ người nào nói với hắn một câu, hắn đều có thể diễn thuyết không ngừng không nghỉ.
Ai trong đoàn cũng cảm thấy rất phiền phức.
Bàn Tuấn vô tình thuận miệng hỏi một câu:
“Học viện có món gì ngon không?”
Cảnh Dục đã nhanh chóng khoe khoang trả lời:
“Bánh sữa hoàng kim, bánh kẹp Mạn Đà, bánh thịt chiên giòn, hồng trà ngọc nữ, mì sợi siêu nhỏ, hoành thánh hai mươi tư vị…
Trong các món đó, món ăn ta thích nhất là hoành thánh hai mươi tư vị, mùi vị tuyệt vời nhất trần
đời.
Bánh thịt chiên giòn ăn cũng rất ngon, trộn mật ong và mỡ dê vào trong bột mì, cho gia vị đặc biệt vào rồi chiên giòn.
Thật ra thời tiết này nên ăn một ít thịt nướng, ta biết trong học viện có một nhà bán thịt nướng rất ngon nhưng hơi đắt tiền.
Nhắc tới tiền, không thể không nói rằng giá cả ở kinh thành những năm gần đây càng ngày càng tăng, nhu yếu phẩm như củi gạo dầu muối đều đắt.
Nhưng ta không cần phải quá lo nghĩ về vấn đề đó, nhắc mới nhớ năm nay ta chưa mua bộ quần áo mới nào, đi xa mấy tháng nay, cũng không biết kinh thành đang ưa chuộng kiểu dáng trang phục thế nào.
Các ngươi không biết chứ trào lưu trang phục sẽ biến đổi mỗi ngày đó..”
Mấy người im lặng không nói lời nào, tăng tốc đi về phía trước, bỏ Cảnh Dục rớt lại sau lưng.
“Này, các ngươi chờ ta với”
Đôi khi không thể không hoài nghi miệng của hắn là mượn của người khác.
Đến hạn phải trả lại.
Vừa đến nơi thì gặp một trận tuyết rơi, đoàn người xuôi nam đành tránh tuyết ở dưới một quán trà.
“Uống trà ngắm tuyết, coi như không tệ”
Cảnh Dục cảm thán.
Lý Bình An thấp giọng nói nhỏ:
“Trận tuyết này thật lạ”
Theo lý, lúc này mới là tháng năm, không thể có tuyết.
Cảnh Dục cười ha ha:
9:33
“Các ngươi kiến thức quá hạn hẹp, ánh sáng kiếm phát ra lạnh lùng chiếu lên núi sông chín châu lớn, chém qua thiên hạ tạo ra trận tuyết rơi đầu tiên, có khi đây chính là do vị kiếm khách nào đó đang múa kiếm~”
Lý Bình An im lặng nghe, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Tuyết rơi vào mùa này sẽ phá không biết bao nhiêu mạ non, chỉ chốc lát sau lương thực đều sẽ bị hủy hoại….”
Câu tiếp theo hắn muốn nói là, sẽ không biết có bao nhiêu người vô duyên vô cớ mà gặp nạn. Lý Bình An xót ruột nhớ tới những cây lương thực trồng trong sân nhà mình.
Cảnh Dục chưa từng nghĩ tới điều này.
Khi nghe Lý Bình An nói như vậy, hắn đã sửng sốt.
Quay đầu nhìn về phía Lý Bình An muốn nói gì đó.
Lý Bình An quay lưng về phía hắn, bẻ một miếng lương khô đưa cho lão Ngưu ăn.
Đôi lông mày thanh tú của Cảnh Dục nhíu lại, hắn im lặng nhìn tuyết rơi, như có điều suy nghĩ. Thời tiết đột nhiên trở lạnh.
Nhóm người A Lệ Á đều không chuẩn bị quần áo dày, hành lý bọn họ mang được cũng không nhiều.
Mùa này mang theo quần áo dày cũng chẳng mặc, không nghĩ tới đi được nửa đường thì đột nhiên
gặp phải biến cố như vậy.
Khổ cho bốn thiếu niên.
Lý Bình An tất nhiên là không sợ lạnh, Cảnh Dục là đệ tử học viện, cũng có chút bản lĩnh.
Hai người Thôi Thành, Thôi Tài đều là người tập võ, khí huyết trong người tràn đầy.
Nhiệt độ này vẫn chịu đựng được.
Ban đêm, Lý Bình An cố gắng để lửa cháy lớn hơn.
Bốn thiếu nam thiếu nữ run rẩy lẩy bẩy, ngồi xung quanh đống lửa.