Chương 72: Thôn trang quỷ dị
2037 chữ
Lý Bình An đưa bánh ngô và đổ đầy nước nóng vào bình đựng nước của mỗi người. Sau đó vào lều, đặt bình nước nóng hầm hập lên bàn chân nhỏ của bọn họ.
Lý Bình An bỏ thêm một thanh củi vào đống lửa, uống một ngụm rượu làm ấm người. Chuẩn bị tiến vào quan tưởng.
Cảnh Dục lại gần Lý Bình An rồi nói:
“Lý huynh, gió về, người nghỉ, lại có rượu ngon, chúng ta làm một bài thơ đi.
Ta ra câu trước, ngươi ra câu sau.
Tung tuyết nhiễm biến thiên sơn đạo, liệt mã tây phong kiến hùng ưng”
(Dù tuyết phủ trắng đường liên núi, vẫn phi theo gió đuổi chim trời!)
Cảnh Dục thấy Lý Bình An im lặng hồi lâu thì nói:
“Lý huynh, tới lượt huynh.
“Ta không biết làm thơ”
Lý Bình An đáp.
“Đừng nói đùa nữa, Lý huynh.
“Ta thật sự không biết, những thơ từ đó đều không liên quan gì đến ta
Cảnh Dục:
.. Vậy chúng ta so kiếm thì thế nào?”
“Ta không thể so sánh với ngươi.
Lý Bình An đáp rất nhẹ nhàng đơn giản.
Cảnh Dục hơi nóng nảy:
“Không thử làm sao biết được ta đánh tốt hơn ngươi”
“Thì thôi đừng thử.
Cảnh Dục cắn răng:
“Vậy chúng ta so đánh đàn!”
“Ta không biết đánh đàn”
“Ngươi kéo đàn nhị, ta đánh đàn cầm!” “À~”
“Vậy chúng ta bắt đầu so đấu nhé?”
Cảnh Dục vui vẻ.
“Làm sao so được”
Cảnh Dục sắp tức giận đến phát điên:
“Rốt cuộc phải làm sao ngươi mới bằng lòng so đấu với ta.
Lý Bình An bất đắc dĩ nói:
“Hay là như thế này, ngươi đi vào trong khu rừng phía trước chờ ta, đừng quấy rầy mấy đứa nhỏ ngu.”
“Được, không thành vấn đề!”
Cảnh Dục rất vui vẻ, ba bước thành hai bước nhảy vào khu rừng.
Sau khi hắn rời đi, Lý Bình An ổn định lại tinh thần.
Tiến vào trạng thái quan tưởng.
Mệnh cách: [Cần cù bù khuyết điểm], [Toàn tâm toàn ý] kích hoạt. Hai ý niệm đồng thời chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất.
Đội ngũ lại xuất phát đi về phía nam.
Lý Bình An phớt lờ ánh mắt oán hận phía sau.
“Các ngươi có biết trên hoang mạc bên ngoài quan ải nhiều cái gì nhất không?”
Cảnh Dục hỏi.
Không ai trả lời, Cảnh Dục cũng không cảm thấy xấu hổ.
Tự hỏi tự trả lời:
“Trong hoang mạc này nhiều nhất chính là Thi Quỷ quân! Gặp phải chúng sẽ rất phiền phức.
Vầng trăng sáng bị mây đen bao phủ, sa mạc rộng lớn như biển cả bao la chìm vào trong bóng đêm den kit.
Không có tiếng người nói chuyện, cũng không có một tiếng động.
Chỉ thỉnh thoảng có những con chim nhạn lướt ngang qua bầu trời.
Bên tai Lý Bình An truyền đến tiếng gió, đột nhiên nghe được tiếng bước chân.
Là một hán tử chân đi giày cỏ, đầu đội mũ, vành mũ để thấp, nét mặt nhìn không rõ biểu cảm.
Một con dao được quấn trong da dê, kẹp trong nách hán tử.
“Ta có thể mượn lửa không?”
Lý Bình An làm động tác xin cứ tự nhiên.
Hán tử ngồi xuống, lấy đồ vật căng phồng trong ngực ra.
Đó là một con chim ưng đã chết.
Mắt Thôi Tài liếc nhìn hắn tử, tinh thần cảnh giác, tay nắm chặt vũ khí ở bên hông.
Hán tử nhanh chóng móc sạch hết nội tạng bên trong con chim ưng, máu chim cũng được làm sach.
Sau đó, hắn bắt đầu dùng lửa nướng nó.
Chỉ một lát sau, hắn không quan tâm ai khác xung quanh, ngồi mình ăn thịt chim.
Lý Bình An mím môi, đưa hồ lô rượu qua cho hán tử.
“Có rượu.
Hán tử nhận lấy hồ lô rượu, xé thịt chim ưng trong tay thành hai nửa, đưa cho Lý Bình An một nửa.
Lý Bình An nhận lấy thịt chim ưng, coi như hoàn thành giao dịch.
Thành thật mà nói thì hắn chưa từng ăn thứ này.
Hôm nay lần đầu tiên nếm thử một miếng, cảm thấy mùi vị là lạ.
Không phải ngon xuất sắc, nhưng cũng không đến nỗi khó ăn.
“Người huynh đệ này, ta nhìn ngươi không giống dân thường, trước đây ngươi từng là nho sinh phải không, nhìn ngươi có chút dáng vẻ của người đọc sách.
Cảnh Dục đang tựa vào cành cây, miệng ngậm một cọng cỏ dại, ung dung hỏi thăm hán tử.
Hán tử im lặng một lát:
“Đã không đọc sách từ lâu”
“Không đọc sách nữa sau làm gì? Đổi nghề sao?”
Cảnh Dục vẫn như thường, tiếp tục hỏi.
Lý Bình An chỉ để ý ăn thịt chim, cũng không nói nhiều.
“Ta tìm một người.
“Nữ nhân của ta, nàng họ Yến, cũng là một nho sinh giống ta, mười năm trước nàng đã mất tích”
Ăn
xong thịt chim ưng, hán tử nói cám ơn rồi rời đi.
Cảnh Dục lắc đầu, miệng lẩm bẩm lầu bầu:
“Thật đáng tiếc, từ một nho sinh lại trở thành một kẻ thô lỗ”
Ngày hôm sau, nhóm người tiếp tục lên đường đi về phía nam.
Tối đến, nhóm người Lý Bình An đến một thôn làng.
Thôn không lớn, có chút nghiêng ngả xiêu vẹo, mái tranh vách đất, thấp bé bẩn thỉu.
Một lão nhân thấp bé lưng còng đang cúi đầu ngồi xổm trước cổng thôn, trong tay cầm tẩu thuốc.
Lão nhân thấy có người đến thì đứng dậy.
Thôi Tải nói lớn:
“Lão hán, chúng ta đi đường ngang qua đây, trời tối có thể ở lại trong thôn một đêm không? Chúng ta sẽ trả tiền”
Lão nhân thấp bé nheo mắt nhìn đánh giá qua nhóm người trước mặt, thấy trong nhóm người có
bốn thiếu niên.
Trong lòng lão nhân mới thả lỏng, bớt cảnh giác nói:
“Được, đi theo ta”
Trong thôn yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng chó sủa cũng không có, lúc này chắc là người trong thôn
đều đã nghỉ ngơi.
Lão nhân thấp bé cầm ngọn đèn dầu đi phía trước.
Một lát sau thì nhóm người đi tới chỗ một sân nhỏ.
Lão nhân thấp bé mở cửa:
“Người trong thôn đều đã ngủ rồi, nhà của ta quá nhỏ, các ngươi chịu khó ở đây một đêm đi
Thôi Thành nói cảm tạ, lão nhân để lại cho bọn họ một ngọn đèn dầu rồi rời đi.
“Ta cảm giác thôn làng này có chút kỳ quái”
Thôi Tài cau mày.
Đại ca Thôi Thành hỏi:
“Nói cụ thể đi.”
Thôi Tài mím môi:
“Cụ thể ta cũng không nói rõ được, nhưng ta vừa vào thôn đã có cảm giác lành lạnh kỳ quái” Bỗng nhiên, trong nhóm có người hét lên sợ hãi.
“Cảnh Dục, ngươi làm sao vậy?”
Mắt Cảnh Dục nhắm lại, giống như đột nhiên mất đi ý thức, ngã phịch xuống đất.
Doạ cho Bàn Tuấn tính cách vốn đã nhát gan, đang đứng bên cạnh, phải giật mình kêu lên.
Lý Bình An ngồi xổm xuống kiểm tra Cảnh Dục.
Hơi thở và mạch đập đều bình thường.
Giống như bị hôn mê.
“Hắn không sao, đỡ hắn vào trong phòng nghỉ ngơi đi.
Thôi Thành và Thôi Tài đỡ Cảnh Dục đang hôn mê bất tỉnh vào trong phòng.
Thôi Tài nói:
“Tiểu tử này sao lại nặng như vậy”
Thôi Tài là một võ giả khí huyết tràn đầy, có thể vác đồ vật nặng tám mươi đến một trăm cân trên người mà bước đi vẫn nhanh như bay.
Nhưng cõng Cảnh Dục sau lưng giống như là lấy đi một nửa sức lực của hắn.
“Xem ra, đêm nay chúng ta chỉ có thể ở lại chỗ này
Thôi Thành nói.
“Hy vọng là chúng ta suy nghĩ nhiều”
Thôi Tài nói.
Không ai dám ăn thức ăn trong căn nhà này, chỉ có thể gặm lương khô mang theo bên người.
“Cảnh Dục bình thường suốt ngày khoác lác, đến thời khắc quan trọng là người đầu tiên nghỉ chơi” Vương Nghị bĩu môi.
Thôi Tài mỉm cười, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của thiếu gia nhà mình.
Thôi Tài nghĩ, người như Cảnh Dục còn có thể vào được học viện thì học viện cũng không có gì là thần kỳ.
Tất cả mọi người đều tụ tập ở trong nhà.
Đêm nay, Thôi Thành và Thôi Tài chắc chắn sẽ không ngủ, dù rằng Lý Bình An đã bảo bọn họ yên tâm nằm ngủ.
Nhưng hai người vẫn không an lòng.
Trước lúc đi ngủ Vương Nghị nhặt một khối đá lớn cầm ở trong tay mình, hắn nói là nếu như nửa đêm có người đến đánh lén, mình sẽ là người phản ứng lại đầu tiên.
Kết quả đến nửa đêm, Vương Nghị ngáy rung trời.
A Lệ Á tức giận dùng chân đạp hắn vài cái nhưng hắn cũng không có vẻ gì là sẽ tỉnh lại.
Có một âm thanh cực kỳ nhỏ theo gió truyền đến.
Thôi Tài Thôi Thành không nghe được nhưng lại không thoát khỏi lỗ tai của Lý Bình An.
“Có động tĩnh, ta đi xem một chút”
Lý Bình An đứng lên.
“Lý tiên sinh, ta đi cùng ngài”
Thôi Thành rút đoản đao bên hông ra.
Hai người đi ra khỏi phòng, mở cửa nhà.
Đêm rất tối, tiếng gió giống như tiếng người đang khóc.
Tiếng động truyền ra từ căn nhà phía tây.
Cửa nhà đã khóa nhưng với cái ổ khóa cũ nát đó, Thôi Thành phá hai ba cái là tan.
Cót két –
âm thanh cực kỳ chói tai vang lên.
Lý Bình An bước vào.
Dựa vào [Khóa chặt hơi thở], Lý Bình An biết bên trong không có người.
Trong phòng rất tối, Lý Bình An hoàn toàn không thấy rõ cái gì. Nhưng Thôi Thành đứng ở bên cạnh thì hoảng sợ:
“Lý tiên sinh, đây…... đây là một cái linh đường ….”
“Hả?”
Lý Bình An hơi nhíu mày.
Bài vị, hương án, nến, hai bên là hoa tươi cùng lẵng hoa, bày biện rất đầy đủ. Không thấy quan tài ở chính giữa.
Không biết có phải là quan tài vừa được chôn xuống đất nên linh đường chưa kịp tháo đi. Hay là vì nguyên nhân gì khác.
Thôi Thành đi quanh một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại trên hình nhân giấy nhỏ được chế tác tinh xảo đặt ở trên hương án.
Hình nhân giấy được cắt ra từ giấy cứng, là một tập tục dân gian.
Vẽ một hình người lên trên giấy cứng, dùng dao nhỏ cắt tỉa tỉ mỉ thành hình nhân giấy giống người đã mất.
Nhưng bình thường hình nhân giấy này đều là dựa trên hình dạng của người chết.
Lần này trên hương án không chỉ có một cái mà là bảy cái, bảy cái hình nhân này lại giống hệt nhóm người bọn họ?
Ngón tay Lý Bình An quẹt qua hương án, xoa xoa đầu ngón tay.
Không có bụi, nến cũng vừa mới đặt.
“Đắc tội rồi.
Lý Bình An hơi nâng bài vị lên, lấy tay sờ sờ, dưới bài vị có rất nhiều bụi.
Điều này nói rõ linh đường này đã bố trí từ rất lâu, chỉ là định kỳ sẽ có người đến quét dọn.
Mà người quét dọn này bình thường sẽ không đụng vào bài vị.
Đây chính là nguyên nhân vì sao trên hương án không có bụi, mà dưới bài vị lại có bụi.
“...... Tiền sinh…... Tiên sinh…
Bên kia, giọng nói run rẩy của Thôi Thành vang lên.
Lý Bình An trầm giọng nói:
“Sao vậy?”
Trong tay Thôi Thành cầm một hình nhân giấy:
“Tiên sinh, hình nhân giấy này… sao lại giống chúng ta như vậy!?”