Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 73: Bị vây nhất

Chương 73: Bị vây nhất


Giọng nói của Thôi Thành run rẩy.
Cho dù lá gan của hắn lớn đến đâu, giờ phút này cũng không tránh khỏi sống lưng ớn lạnh.
Nếu như chỉ có một hình nhân giấy giống thì còn chịu được, nhưng đây là bảy cái hình nhân. “Có thể là trùng hợp không?”
Lý Bình An hỏi Thôi Thành.
Thôi Thành lắc đầu:
“Bảy hình nhân giấy này đều là hình của chúng ta, duy nhất thiếu…... thiếu hình nhân giấy của tiên
sinh”
Nhóm người bọn họ tính cả Cảnh Dục là tổng cộng tám người.
Nhưng hiện tại chỉ có bảy hình nhân giấy, hình nhân giấy của Lý Bình An là không có ở trong số đó.
Lý Bình An bảo Thôi Thành đặt đồ về lại chỗ cũ, hai người lui ra ngoài. “Thôn này quả nhiên rất kỳ quái”
Thôi Thành thật sự bị những hình nhân giấy kia dọa sợ không nhẹ.
“Qua tối nay chúng ta hãy nói chuyện đó.
Một đêm trôi qua không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, Cảnh Dục vẫn tiếp tục hôn mê.
Thôi Thành đành phải cõng hắn, nhóm người không kịp chào hỏi với lão nhân thấp bé đã chuẩn bị rời đi.
Các thôn dân đã dậy từ rất sớm, hôm nay trong thôn hình như là ngày lễ gì đó.
Từ sáng sớm đã có tiếng pháo nổ lốp bốp vang lên, khiến cho cả sơn thôn nhỏ lập tức trở nên náo nhiệt.
Số lượng người trong thôn còn nhiều hơn so với tưởng tượng của nhóm người Lý Bình An, nhìn qua chất liệu quần áo và cách ăn mặc của rất nhiều người thì họ không phải là người trong thôn.
Hẳn là thương nhân đi ngang qua hoặc là người từ nơi khác tới.
Nhóm người từ chối lời mời của các thôn dân.
Họ vừa mới đi ra khỏi cửa thôn.
“Ai ui, lòng bàn chân của ta đau quá.
“Thật đúng lúc, cuối cùng chúng ta cũng nhìn thấy một thôn làng, có thể nghỉ ngơi một chút”
Nhóm người vừa đi vừa nói, rất nhanh lại đi vào trong sơn thôn nhỏ.
Tay Lý Bình An dắt lão Ngưu, chân đứng tại chỗ, biểu cảm trên mặt hơi kinh ngạc.
Nhóm người Thôi Thành Thôi Tài giống như đã mất trí nhớ, họ bước thật chậm, quay trở lại con đường đất trong thôn.
Sau đó, nhóm người lại đi vào trong gian nhà mà lão nhân thấp bé đã sắp xếp cho bọn họ.
Lý Bình An yên lặng đi theo phía sau bọn họ, phát hiện mấy người này đều đang lặp lại hành vi cử chỉ của họ ngày hôm qua.
Hơn nữa mọi người đều không nhìn thấy hắn, khi nói chuyện cũng không ai để ý tới Lý Bình An. Lý Bình An đi dạo một vòng quanh thôn, không phát hiện có chỗ quái dị nào.
Cả thôn chỉ có hắn và lão Ngưu là không bị ảnh hưởng.
Lý Bình An bình tĩnh suy nghĩ một chút, đứng dậy đi trở về.
Trong tay A Lệ Á đang cầm chén nước nóng, miệng gặm bánh bột ngô.
Lý Bình An không nói hai lời bế nàng lên, bước chân sải thật dài đi ra khỏi phòng, đi thẳng ra bên ngoài sơn thôn.
Nếu bọn họ không thể đi ra ngoài được, vậy mình sẽ đưa bọn họ ra ngoài.
Bước chân ra khỏi thôn.
Lý Bình An cảm thấy mình gặp phải một lực cản rất lớn, cả người giống như đang giãy dụa ở trong vũng bùn lầy.
Càng giãy dụa, càng lún sâu.
Ngay cả bước ra một bước cũng gần như không di chuyển nổi.
Cuối cùng, không có lựa chọn nào khác Lý Bình An đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Trong thôn tiếp tục lặp lại cảnh tượng ngày hôm qua, Lý Bình An suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên bắt đầu từ Cảnh Dục.
Bởi vì tính đến lúc này ngoại trừ mình và lão Ngưu.
Chỉ có Cảnh Dục lúc đó ngất đi là không bị khống chế giống như những người khác. “Đắc tội rồi”
Lý Bình An nói thầm một câu, đưa tay tát vào mặt Cảnh Dục mấy bạt tai.
Ba ba ba!!
Lực tay không ngừng tăng lên, đánh đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng.
Nhưng đối phương vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lại thất bại.
Lý Bình An đành phải buông Cảnh Dục xuống và giúp hắn tiêu sưng.
Sau đó Lý Bình An đi ra ngoài nhà.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng chim hót, nghe như xuất phát từ trong giếng nước ở ngoài sân.
Lý Bình An bước tới.
Ném một viên đá xuống giếng.
Không có tiếng động nào vọng trở lại.
Trong giếng tối om đen kịt, cho dù là có ánh sáng mặt trời cũng không thể chiếu xuống dưới.
Loại bóng tối đen tuyền một màu này khiến Lý Bình An cảm giác thật sâu phía dưới giếng có một con quái vật.
Lý Bình An do dự một lát rồi nhảy xuống giếng.
Một luồng khí nóng nhè nhẹ, bồng bềnh bao quanh khắp người.
Hắn dùng đá để thăm dò đường đi, có thể cảm nhận thấy trong giếng vô cùng rộng rãi.
Chính giữa giếng có một cây cổ thụ thân cao thẳng tắp.
Vừa cao vừa mảnh, giống như một cây trường thương cắm trên mặt đất.
Một bóng người lặng lẽ không phát ra tiếng động bỗng nhiên xuất hiện trước người Lý Bình An. Lý Bình An nói:
“Ta không cố ý quấy rầy, chỉ là không còn cách nào khác, mong các hạ lượng thứ”
“Ngươi thật là một người kỳ quái, ngay cả tiểu sư đệ đến từ học viện cũng bị trúng chiêu, ngươi lại có thể bình yên không có chuyện gì.
Đối phương có giọng nói rất nhẹ nhàng, là giọng của một nữ nhân.
“Các hạ cũng là người của học viện sao?”
“Trước kia là vậy”
Giọng điệu Lý Bình An bình tĩnh:
“Tại hạ đưa bốn thiếu niên đến học viện nhập học, không biết đã đắc tội chỗ nào với các hạ, mong các hạ có thể rộng lượng tạo điều kiện cho chúng ta”
Nữ tử nói:
“Các ngươi không đắc tội ta, ta cũng không có ý định nhốt các ngươi ở trong chỗ này.
Ta đã không đủ lực khống chế trận pháp này, ta không thể thả bằng hữu của ngươi ra.
Trừ phi ta phá giải trận pháp, nhưng một khi giải trừ trận pháp, ta sẽ ngay lập tức tiêu tán khỏi thế gian.
Dừng một chút, nữ tử lại nói tiếp:
“Muốn trách thì trách bọn họ xui xẻo, ta dù sao cũng không muốn chết, về phần ngươi, tốt nhất nên
di di.”
Nàng vừa dứt lời thì Lý Bình An bị rơi vào trạng thái xuất thần hoảng hốt.
Hắn bị đẩy ra khỏi giếng, trở lại trên sân.
Đứng ở trong sân một lát, Lý Bình An trở về phòng ngủ.
Mặt trời vẫn mọc như thường lệ.
Lý Bình An ăn cơm, tu luyện, sau đó bắt đầu đi lòng vòng trong thôn.
Nhàn nhã giống như hắn vốn là người dân sống trong thôn vậy.
“Cho ta một bát mì, thêm hai cái bánh nướng nữa.
“Có ngay”
Lý Bình An đang gặm bánh nướng thì phía trước mặt truyền đến một giọng nói.
“Sao ngươi còn chưa đi?”
Nữ tử mặc váy trắng đi đến, tà váy bay theo gió. Nàng dừng lại trước mặt hắn, vạt váy áo lần lượt hạ xuống.
Gương mặt nàng hơi ngẩng lên, thanh tú trong trẻo, tóc đen như mực xoã xuống như mây trôi, thả dài đến eo.
Lý Bình An uống một ngụm canh, đáp:
“Ta đã hứa với cha mẹ của bọn họ là sẽ đưa bọn họ đến học viện an toàn, nói là phải giữ lời. “Vậy ngươi có biện pháp gì rồi?”
Nữ nhân hỏi.
“Không có, ta vẫn đang suy nghĩ.
“Đừng lãng phí sức lực, tuy ta không biết vì sao ngươi không bị trận pháp ảnh hưởng, nhưng muốn cứu những người kia còn khó hơn lên trời”
Lý Bình An không trả lời, tiếp tục ăn phần đồ ăn của mình.
Sau khi ăn xong, hắn lau miệng, rồi mới tiếp tục nói.
“Ta còn chưa biết tên cô nương”
“Yến Tuân”
Lý Bình An suy nghĩ một chút:
“Lúc trước ta gặp qua một nho sinh, hắn nói hắn đang đi tìm một nữ nhân cũng họ Yến, người đã mất tích mười năm trước”
Nữ nhân hơi giật mình, im lặng một lúc lâu mới hỏi:
“Nho sinh kia trông như thế nào?”
“Mắt ta bị mù”
“Ngươi có phải là người hắn đang đi tìm không?”
“Mười năm? Đã mười năm rồi”
Nữ nhân lẩm bẩm nói một mình.
“Hay là ta giúp ngươi tìm và đưa hắn tới đây, ngươi thả bằng hữu của ta ra được chứ?”
Nữ nhân mỉm cười:
“Ta không muốn để cho hắn nhìn thấy bộ dạng này của ta”
Nữ nhân này cũng giống như Cảnh Dục, là người nói rất nhiều.
Điểm khác biệt duy nhất chính là Cảnh Dục trời sinh đã nói nhiều.
Mà nữ nhân này thì là quá lâu không có ai nói chuyện với nàng, tích tụ lâu ngày mà sinh ra tật nói
nhiều.
Chuyện của nàng rất đơn giản, không phức tạp, cũng không có tình tiết cẩu huyết.
Họ gặp nhau và quen biết nhờ một trận gió xuân, bởi vì một sự hiểu lầm mà cảm thông, bởi vì một lời hứa hẹn mà cùng vào học viện.
Cùng nhau xông pha giang hồ, dắt tay chu du thiên hạ.
Câu chuyện của họ vốn nên trở thành một câu chuyện tuyệt vời, đáng được người đời sau này kể lại, nhưng thực tế, câu chuyện lại đột ngột kết thúc.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất