Chương 74: Quá khứ không thể thay đổi nhưng tương lai thì có thể
1645 chữ
Trong một chuyến đi, Yến Tuân ngoài ý muốn bị người khác tấn công.
Nàng và toàn bộ hơn hai trăm người dân trong thôn đều mất mạng ở đây.
Thời khắc sắp chết, Yến Tuân đã mở trận pháp để cho mình có khả năng sống tại địa phương này trong mười năm.
Trước kia nàng vẫn có thể khống chế điều khiển trận pháp, một số người đi ngang qua đều bình yên không xảy ra chuyện gì rời đi khỏi thôn.
Chỉ là gần một năm trở lại đây, khả năng khống chế điều khiến trận pháp của Yến Tuân càng lúc càng yếu.
Đã không còn khả năng kiểm soát khống chế cho người khác ra vào thôn.
Câu chuyện không dài, cũng không có tình tiết cao trào li kỳ.
Không có tình tay ba, phản bội, yêu đương cuồng sát, khúc ngoặt quanh co, yếu tố quay xe phút
cuối,... gì cũng không có.
Nếu cốt truyện đơn giản này mà dựng thành kịch bản phim truyền hình thì chắc chắn tỉ lệ người xem sẽ rất thấp.
Chỉ là thực tế chính là như vậy, không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, chuyện sẽ đến là tốt hay xấu.
Nhân sinh vô thường, mệnh mỏng như giấy.
“Ngươi có biện pháp sống lại không?”
“Đương nhiên không có, làm gì có đạo lý người chết rồi còn có thể sống lại?”
“Vậy tại sao ngươi còn muốn đợi ở chỗ này?”
“Ta chỉ không muốn chết thôi.”
Yến Tuân mỉm cười:
“Ngươi có phải cảm thấy ta rất ích kỷ hay không, mình không muốn chết, còn hết lần này tới lần khác lôi theo một đám người cùng chịu tội với mình”
Lý Bình An không nói tiếp.
Ngón tay Yến Tuân nhẹ nhàng đong đưa:
“Kỳ thật chỉ là ta không cam tâm, không cam tâm mình sẽ chết như vậy”
Yến Tuân phát hiện Lý Bình An là một người kì quái, một người rất rất là kì quái.
Thật sự nàng đã bị kìm nén rất lâu vì không có người nói chuyện.
Yến Tuân muốn nói chuyện nhiều hơn với người duy nhất có thể nói chuyện với nàng.
Nhưng Lý Bình An nhàm chán chẳng khác gì cục đất.
“Này, con trâu bên cạnh ngươi đâu?”
“Đi rồi”
“Đi rồi?” “Ừ.”
Sau đó hắn không nói chuyện nữa, tiếp tục quan tưởng, tu luyện, kéo đàn nhị, ăn cơm và đi ngủ. Cuộc sống của hắn lặp đi lặp lại, rất theo quy luật.
Nàng hỏi hắn đang làm gì, hắn nói đang tìm biện pháp cứu người.
Yến Tuân nói ngươi đừng uổng phí sức lực, chỉ cần trò chuyện với nàng.
Nói không chừng lúc nào đó nàng sẽ vui vẻ, không định sống tiếp.
Lý Bình An hỏi:
“Trò chuyện về cái gì?”
Yến Tuân nói:
“Kể cho ta nghe chuyện của ngươi”
Lý Bình An hơi chút ngạc nhiên rồi bắt đầu chầm chậm nhớ lại những trải nghiệm của mình sau khi xuyên không.
Khi mặt trời ngả dần về phía tây, bình trà hãm đến không còn màu, không còn vị.
“Hết rồi”
cố.”
“Sau đó ta đến nơi này, nếu như không thể rời khỏi đây thì đó không phải là cố sự nữa mà là sự “Chuyện xưa của tên tiểu tử nhà ngươi thật đúng là đặc sắc, nào là công chúa, nào là sát thủ, ngươi không phải là đang bịa chuyện đó chứ?”
Yến Tuân nghi ngờ.
Lý Bình An không phản bác.
“Vậy ngươi có thích cô nương nào không?”
Yến Tuân cười nói:
“Hoặc là dứt khoát lấy công chúa, sống thoải mái, cả một đời áo cơm không lo”
Lý Bình An biết nàng đang chế nhạo mình, cúi đầu im lặng không nói lời nào. Yến Tuân còn đang nói tiếp:
“Thật đáng tiếc cho thiếu niên tốt như Trần Sở Sinh
“Sét đánh đời quân tử, tiền đến cửa tiểu nhân.
Yến không trú nhà nghèo, mèo không ngụ nhà tang.
Ngựa bệnh ăn đêm chẳng thể mập, mệnh bần kiếm bẩn vẫn không sang.
Cắt dây gai phải tìm kẽ hở, xui đổ dồn hoàn cảnh khó khăn”
Yến Tuân sửng sốt, ánh mắt nàng nhìn về phía nơi xa, không biết đang suy nghĩ gì. Nửa tháng trôi qua, Lý Bình An vẫn không bỏ cuộc.
Một ngày, Yến Tuân có chút thất vọng mất mát:
“Thế giới bên ngoài thật tốt, đáng tiếc ta không thể nhìn thấy nữa.
Lý Bình An nói khẽ:
“Quá khứ không thể thay đổi nhưng tương lai thì có thể”
Yến Tuân khẽ giật mình, lầm bầm lẩm bẩm.
“Quá khứ không thể thay đổi nhưng tương lai thì có thể.
Câu nói thật hay nhưng thế gian có bao nhiêu người có thể nghĩ thông suốt như vậy”
Nàng im lặng một hồi, rồi bỗng nhiên đứng lên.
“Không sai, chuyện quá khứ không cần nhắc lại, tất cả bắt đầu lại từ đầu, thế giới mới cũng nên có cuộc sống mới.
Chúng ta làm một cuộc giao dịch thì thế nào? Ngươi chơi với ta mười ngày, mười ngày sau ta sẽ phá giải trận pháp”
Lý Bình An nhẹ gật đầu.
Ban đầu tưởng rằng sẽ là chơi trò gì, nhưng kết quả, trò chơi cô nương này có thể nghĩ tới chỉ là đánh cờ và trò ném thẻ vào bình rượu nhàm chán vô vị.
Đến ngày thứ ba, Yến Tuân đã cảm thấy chơi chán.
Lý Bình An dạy nàng chơi một trò chơi mới.
Yến Tuân có thể làm bất kì điều gì trong trận pháp nên nàng nghe theo yêu cầu của Lý Bình An.
Nàng biến ra một vật hình cầu có lực đàn hồi và hai cây cột cao.
Yến Tuân nghi ngờ hỏi Lý Bình An đây là cái gì.
Lý Bình An giới thiệu cho nàng biết cái này gọi bóng rổ.
Hắn dạy nàng cách chơi mất thời gian nửa ngày, cô nương này cuối cùng mới hiểu luật chơi.
Chơi vui đến nỗi quên cả trời đất.
“Đây là trò chơi gì? Tại sao trước đây ta chưa từng nghe nói về nó?”
“Đây là trò chơi từ một thế giới khác.
“Người sau khi chết sẽ đến một thế giới khác sao?”
Lý Bình An do dự một chút nói:
“Có lẽ vậy.”
Mười ngày trôi qua rất nhanh.
Tất cả đều biến thành dĩ vãng, tất cả đều trở thành mây trôi.
“Bây giờ đột nhiên ta hối hận thì phải làm sao?”
Yến Tuân nhìn bầu trời về chiều, khẽ thở dài một tiếng, trong lòng nặng trĩu, đáy mắt cũng thoáng qua một tia buồn bã.
Nàng thấy Lý Bình An không có phản ứng gì thì mỉm cười:
“Ta đùa ngươi đấy, bản cô nương nói lời giữ lời!”
Nàng đứng lên quay lưng về phía Lý Bình An.
“Chơi chán nhân gian rồi, đi thôi
“Thuận buồm xuôi gió”
“Đúng rồi, ngươi là đạo khách, nhưng tại sao đến bây giờ còn chưa có đao, ta đưa ngươi một cái làm lễ vật nhé”
Nàng khẽ lật bàn tay, cái giếng trong sân rung động một hồi.
Sau đó, ngay lập tức, một luồng ánh sáng xuất hiện và phóng thẳng lên trời.
Luồng ánh sáng có màu sáng bạc, càng nhìn xa càng rõ ràng, chiếu sáng rực rỡ khắp xung quanh. Sau đó đáp xuống trước mặt Yến Tuân.
Đó chính là cái cây trong giếng, phía trên gốc cây còn mọc ra vài thân cành to lớn phân bố không
đều.
Như đang ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí.
“Cây này tên là Phù Tang, ta tặng nó cho ngươi, ngươi hãy làm thành một thanh đao.
Đúng rồi, ta không phải tặng không, khi Phù Tang bị đứt cành sẽ trở lại thành hạt giống. Ngươi thay
ta đưa hạt giống đó trả lại cho Nam Quốc công phủ.
Lý Bình An do dự một chút, sau đó gật đầu đồng ý:
“Được.”
“Tiểu tử ngươi là người nặng tình nặng nghĩa, ta không sợ ngươi nuốt lời”
Yến Tuân duỗi cái lưng mệt mỏi, thoải mái nói thản nhiên:
“Đi thôi, ta không chơi nữa.”
“Um… ò…!!”
Lúc này, từ nơi xa truyền tới một tiếng trâu kêu gọi.
Rất vang dội.
Lý Bình An mỉm cười, cuối cùng đã đến rồi.
Hắn ngẩng đầu lên nói với Yến Tuân:
“Ngươi tặng ta một món lễ vật, ta trả lại ngươi một phần lễ khác chịu không?”
Yến Tuân chớp chớp đôi mắt đẹp, lông mày khẽ nhướng lên:
“Lễ vật gì?”
“Đi đến cửa thôn nhìn xem sẽ biết”
Yến Tuân và Lý Bình An cùng đi đến cửa thôn, ánh mắt nàng lóe sáng.
Mười năm không gặp, trải qua bao gió sương gian nan vất vả.
Hoa dại đón gió tung bay, giống như muốn tâm sự nỗi lòng. Cỏ xanh lay động như vô tận lưu luyến không muốn xa rời.
Hán tử đội chiếc mũ rộng vành đi ngược chiều gió, cười một tiếng rồi nói: “Cuối cùng cũng tìm được nàng”
Yến Tuân cười trong nước mắt, bỗng nhiên chạy vọt tới.
Cô nương bị giam cầm trong trận pháp mười năm đã lao ra khỏi bức màn chắn.
Trận pháp tiêu tan thành những điểm sáng lấp lánh.
Ánh sáng trên người nàng sáng lên biến thành những chấm sáng hình cánh hoa, tiêu tán theo gió.
“Bản cô nương đã đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa, đồ ngốc đừng chờ ta!”