Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 75: Ngươi là đệ nhất thiên hạ

Chương 75: Ngươi là đệ nhất thiên hạ

Khi Yến Tuân mở pháp trận, toàn bộ thôn làng và người dân trong thôn đều biến mất, tiêu tan trong màn ánh sáng.
Chỉ còn lại những người bị mắc kẹt ở nơi đây một năm trước.
Bọn họ giống như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, đứng ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
Lý Bình An sờ sờ lão Ngưu:
“Làm tốt lắm
Hắn thả lão Ngưu ra ngoài chính là để lão Ngưu đi tìm hán tử đã từ bỏ làm nho sinh mà thành người thô lỗ kia.
“Trời ơi! Chuyện gì đã xảy ra? Mặt của ta đau quá”
Cảnh Dục tỉnh lại từ trong hôn mê, trong mắt vẫn còn mê mang.
Vầng trăng tròn vành vạnh sáng rõ treo cao nơi biên cương rộng lớn bao la, ngày bình thường, vầng trăng sáng dịu dàng thanh nhã, hôm nay lại giống như trở nên uy nghiêm tráng lệ.
“Thì ra là dùng một cây Phù Tang để duy trì trận pháp, khó trách ta cũng bị trận pháp vây nhốt Cảnh Dục tự tìm cho mình một cái lý do hợp lý.
“Hơn nữa đối phương chính là sư tỷ Yến Tuân của học viện, ta đã được nghe tiên sinh nhà ta nhắc tới tên vị sư tỷ này.
Cho nên bị nàng dùng pháp trận vây nhốt cũng không phải là chuyện mất mặt gì, các ngươi nói đúng không?”
Vương Nghị ngắt lời:
“Tiên sinh của chúng ta vẫn là lợi hại nhất.
“Đúng vậy”
A Lệ Á phụ hoạ.
Khóe miệng Cảnh Dục khẽ giật một cái, muốn phản bác nhưng lúc này lại tìm không ra lời gì để nói.
Hắn không còn cách nào khác ngoài việc trút giận lên con thỏ đang nướng trên giá.
“Nàng ấy tặng ngươi cây Phù Tang này sao?”
Hán tử đội mũ tre rộng vành hỏi.
“Phải”
“Nàng nói muốn tặng cho ta một thanh đao, nên nàng đưa ta cây này”
“Khi cây Phù Tang bị chặt cành sẽ lại biến thành hạt giống, cho nên thời điểm khi ngươi rèn đạo phải cẩn thận.
Lý Bình An chạm vào cây Phù Tang đang đặt bên cạnh:
“Ta hiểu rồi”
“Tâm nguyện của ta đã hoàn thành, ta sẽ trở lại học viện để xin lỗi sư môn, ta nợ ngươi một cái ân tình, ta sẽ ghi nhớ kỹ.
“Ta làm thế là vì nghĩ rằng làm như vậy có thể đưa bọn họ thoát ra khỏi trận pháp càng sớm càng tốt thôi.”
Cảnh Dục thấy Lý Bình An và sư huynh học viện nói chuyện sôi nổi, còn mình thì chỉ đứng ngoài.
Hắn cảm thấy hơi mất mặt nên đi tới gần hai người.
“Sư huynh, ta còn chưa biết huynh là môn hạ đệ tử của vị tiên sinh nào, ở lâu nào?”
Hán tử liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục nói chuyện với Lý Bình An:
“Tên của ta là Cố Tây Châu”
“Gió nam khéo hiểu lòng người, thổi giấc mơ tới Tây Châu, tên thật là hay”
Lý Bình An khen ngợi.
Cảnh Dục ho nhẹ một tiếng:
“Thì ra là Cố sư huynh, tại hạ tên là Cảnh Dục”
Cố Tây Châu nói:
“Ta còn chưa biết tên của huynh đài
“Lý Bình An”
“Bình bình an an, không tệ”
Cảnh Dục im lặng rời khỏi chỗ hai người, ánh mắt lại nhìn quanh những người khác.
Thôi Thành và Thôi Tài đang lẩm bẩm to nhỏ nói điều gì đó.
Hai tiểu cô nương Triệu Linh Nhi và A Lệ Á nói chuyện với nhau.
Bàn Tuấn đang nghe Vương Nghị khoe khoang.
Nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc rất nhiều, Cảnh Dục đi đến bên cạnh lão Ngưu.
Hắn nghiêm túc nói:
“Lão Ngưu..”
Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, lão Ngưu đã đứng dậy, đi đến vị trí cách xa hắn rồi lần nữa ngồi xuống.
Cảnh Dục: ......
Ta sống không nổi qua ngày hôm nay!
Ốc đảo làm bạn với cát vàng, chim múa theo tiếng chuông lạc đà.
Tiếng nước chảy róc rách, dòng nước chảy uốn lượn về phía nam dọc theo sa mạc, xuyên qua rừng hồ dương, xuyên qua bãi cỏ, rồi hòa vào dòng sông cát.
Đường đi dài thật dài, chỉ có gió làm bạn đồng hành duy nhất.
9:35
Phi kiếm Tế Vũ không ngừng tấn công vào cây Phù Tang, nhưng sức tấn công rất nhẹ, kiên nhẫn như đang thêu thùa khâu vá
Cây Phù Tang thực ra không lớn, chỉ cao hơn một người, thân thẳng và mảnh như một thanh trường thương.
Muốn biến nó thành một thanh đao thực sự là phải tốn rất nhiều trí lực.
“Ngươi không phải tu sĩ, vì sao có thể khống chế phi kiếm?” Cố Tây Châu tò mò hỏi.
Lý Bình An không ngẩng đầu lên, nói:
“Ta giết một tu sĩ, lấy phi kiếm của hắn.
Cố Tây Châu nhẹ gật đầu:
“Chỉ là một võ giả lại đánh chết tu sĩ, thật là hiếm thấy”
“Ta cũng có thể tu luyện như vậy phải không?”
Vương Nghị lại gần.
Cố Tây Châu cười nói:
“Chờ ngươi đến học viện sẽ biết, các môn phái khác nhau sẽ không học cùng nhau, chuyện tu luyện cho tới bây giờ đều là công pháp riêng của từng phái, người khác phái không được cho phép
thì không được tùy tiện dạy”
Vương Nghị thất vọng thở dài một tiếng.
Cố Tây Châu nhìn Lý Bình An:
“Ta nghe nói Chung sư phụ từng mời Lý huynh vào học viện, nhưng kết quả là bị Lý huynh từ chối. Chẳng lẽ Lý huynh không nghĩ đến con đường trường sinh sao?”
“Người cầu trường sinh trên thế gian nhiều không đếm xuể, nhưng lại có mấy người đạt được trường
Mặt trời lặn khỏi chân trời, phủ một màn sáng đỏ lên sa mạc.
“Có người cầu đạo vượt muôn trùng núi, có kẻ tiêu dao vạn dặm như mây.
Thân thể ta độc hành với gió, chỉ để tấm lòng nghĩ về thế gian.
Thực tế hắn muốn nói, ta có hack có thể gia tăng tuổi thọ.
Nhưng lại không thể nói như vậy, vì thế đành phải đổi sang cách nói văn thơ. Lúc này, Cảnh Dục đi tới gần.
“Có tâm tính, chỉ tiếc không thể tu hành.
Lý Bình An sửng sốt, không hiểu vì sao hắn nói vậy.
Cố Tây Châu cũng nhìn về phía Cảnh Dục, chờ hắn giải thích.
Cảnh Dục nói:
“Sư huynh bắt mạch cho hắn là biết.
Cố Tây Châu ngay lập tức bắt mạch của Lý Bình An, dùng chân khí dò xét đan điền của hắn.
Đầu tiên là kinh ngạc với khí huyết trong cơ thể đối phương, sau đó là hoảng sợ.
Quá cường thịnh, thậm chí còn hơn một số tu sĩ bình thường khác.
Chân khí cũng thâm hậu.
Dương hỏa tràn đầy đến mức khá quỷ dị.
Hơn nữa, mọi vị trí huyệt và khí hải trên thân thể của Lý Bình An đều có một chấm đen nhánh.
Cố Tây Châu cố gắng kiểm tra xem xét, nhưng chấm đen nhánh này rất quỷ dị, giống như có thể thôn phệ hết vạn vật.
Không thể cảm nhận khí lạnh tuồn vào từ môi trường, cũng không thấy thất thoát từ khiếu huyệt
ra.
Đúng như lời Cảnh Dục nói, cả đời này e rằng cũng không thể bước lên con đường trường sinh.
Cố Tây Châu suy nghĩ một lát:
“Không sao, như thế cũng tốt, một khi bước vào tiên đạo chẳng khác thả thân vào biển sâu, làm một võ phu bình thường cả đời tự do tự tại cũng là một lựa chọn tốt.
Lý Bình An mỉm cười thu tay về, hắn xác định mình không thể tu luyện.
Tuy hơi có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Tiếp tục tập trung gọt tỉa cây Phù Tang.
“Nếu huynh muốn làm thành một thanh đao thì cần phải có một bản sơ đồ phác thảo”
Cố Tây Châu nói.
Lý Bình An lắc đầu:
“Ta chỉ định gọt ra hình dáng trước.
“Ta có quen biết một bằng hữu là một thợ rèn sắt giỏi ở Ngọc Môn quan, hay là nhờ hắn làm cho ngươi một bản phác thảo sơ đồ một thanh đao”
“Vậy thì không có gì tốt bằng”
Lý Bình An không từ chối ý tốt của Cố Tây Châu.
Thành thật mà nói thì hắn không hiểu rõ kỹ thuật điêu khắc gỗ.
Cảnh Dục cố gắng muốn sóng vai đi cùng hai người để chứng tỏ vị trí của mình.
Lúc này, Vương Nghị đi phía sau kéo hắn lại.
“Người lớn đang nói chuyện, ngươi không nên tiến lên phía trước”
Cảnh Dục tức muốn chết, kẻ sĩ có thể chịu chết nhưng không thể chịu nhục, tuyên bố muốn vặn đầu Vương Nghị xuống làm bình đựng nước tiểu.
Vương Nghị khịt mũi coi thường, nói mình đánh không lại tiên sinh, nhưng đánh nhau với hắn thì thoải mái.
Cảnh Dục nói khoác rằng mình là thiên tài hai trăm năm khó gặp ở học viện.
Mấy thiếu niên đều tỏ vẻ không tin, ngay cả Triệu Linh Nhi ngoan ngoãn nhất nhóm cũng nghi ngờ nhìn hắn.
Ấn tượng tốt về học viện trong lòng mấy thiếu niên giảm xuống vài phần.
A Lệ Á thấy Cảnh Dục tức giận như vậy, nàng ân cần an ủi
“Được, vậy chúng ta tin là được chứ gì, ngươi là đệ nhất thiên hạ.
Lời này không nói thì thôi, vừa nói ra ngược lại càng làm cho Cảnh Dục tức giận. Nghe thế nào cũng giống như là đang thương hại hắn.
Đúng lúc này, phía xa xa cát vàng cuồn cuộn, xen lẫn giữa cát bay là rất nhiều đá vụn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất