Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 76: Nhập quan

Chương 76: Nhập quan

1934 chữ
“Phía trước! Là đội quân thi quỷ. Cảnh Dục bật cười ha hả.
“Ngươi có bệnh à, cười cái lông!”
Vương Nghị khó hiểu.
Cảnh Dục tự hào nói:
“Cuối cùng cũng tới lúc ta trổ tài”
Vài con khoái mã vội vàng chạy về phía người, người cầm đầu hét lên.
“Người phía trước mau chạy đi! Phía sau có nguy hiểm”
Mấy người Vương Nghị nhìn tình cảnh trước mặt.
Một cơn gió lốc cuốn bụi cát vàng bay lên cao, tựa như khói thuốc phiện bốc lên, cuồn cuộn xông
tói.
Gặp phải tình cảnh này, mấy đứa bé như A Lệ Á hơi nhút nhát.
“Đại thúc, chúng ta không chạy thật sao?”
Lý Bình An không nói gì, Cố Tây Châu phía trước uống một hớp rượu mạnh, mắt phát sáng.
“Người phía trước mau chạy đi!”
Hồ Cường của Định Viễn tiêu cục kinh ngạc nhìn người đang đứng im phía trước, không nghe thấy
sao?
Sau đó lại to giọng hơn.
Đúng lúc này, một con ngựa trắng lao vụt về phía bọn họ.
Tốc độ nhanh như mũi tên, tựa như kiếm rút khỏi vỏ da dê vậy.
Tựa như thiên quân vạn mã đang chém giết lẫn nhau.
“Này, ngươi đừng có đoạt với ta chứ”
Khi nhóm Cảnh Dục phản ứng lại kịp thì Cổ Tây Châu đã phi ngựa vọt tới.
Có hai bóng người đang đứng trên sườn núi.
Một người trong đó tuổi tác lớn, trước ngực đeo một chuỗi phật châu Bồ Đề. Khoác y sam màu xám, tay cầm thiền trượng.
Người còn lại bọc mình bằng một miếng vải đen, dáng vẻ khôi ngô.
Mặt chữ điền tai to, khoảng ba mươi tuổi.
Giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ uy nghiêm khiếp người.
Nhìn bộ dạng, hai người này hình như là tăng nhân từ bên ngoài tới.
Tăng nhân mặc y sam màu xám nói:
“Chính là đám người đó, bốn trấn An Bắc một lượt xuất bốn đệ tử đến học viện để chấm dứt hậu hoạn.
Vị công tử cưỡi ngựa, mặc y phục màu tím nho kia là đệ tử học viện, phải dẫn hắn đi trước thì chúng ta mới ra tay được”
Tăng nhân áo đen nói:
“Bốn đứa bé, vừa hay có thể dâng lên cho phật
Còn chưa dứt lời thì một bóng người đã bay vụt tới.
Tăng nhân áo đen giật mình, bàn tay thò ra như cái hốt rác.
Một vệt sáng lóe lên, vạt áo trước ngực “Phụt” một cái bị xé thủng một mảng lớn, máu tươi chảy ra ào ào.
Nhanh quá!
Lý Bình An không cho hắn cơ hội phản ứng, bắn một ngón ra.
Nhẹ nhàng điểm một cái vào huyệt thái dương, chân khí rung lên.
Tăng nhân áo đen cảm thấy đầu óc vù vù, mắt tối sầm, cơ thể vô thức nghiêng về phía trước.
Tăng nhân áo xám lùi ra sau, khí huyết trên người phập phồng như bánh xe.
Chưa kịp ra tay, cảm giác rùng mình truyền tới từ phía sau.
Tăng nhân áo xám đột ngột đánh một chưởng ra phía sau, chưởng phong ngăn cản Tế Vũ.
Lý Bình An quét ngang, “Bộp”, đập mạnh vào chân trái của hòa thượng mặc y sam màu xám, đá hạ thân của hắn nghiêng sang một bên.
Sức lực vô cùng mạnh khiến tăng nhân y sam màu xám cảm thấy hoảng sợ.
[“Mệnh cách màu xanh: Toàn tâm toàn ý” phát động]
Một suy nghĩ chợt lóe.
Tăng độ chú tâm lúc chiến đấu, Lý Bình An xuyên qua động tác của đối phương.
Tăng nhân mặc y sam màu xám bị ép phải lùi về sau, mất đi tiên cơ, rơi vào thế yếu.
Hít thật sâu một hơi, cơ thể bay lên không trung.
Thiền trượng hóa thành “Tây Phong Quyển Liêm” vạch ra một đường vòng cung trên không trung.
Sau đó bay vụt ra sau hơn một trượng, nhưng chân hắn vừa chạm đất thì có một luồng kình phong mạnh hơn đánh tới.
Mặc dù kình phong chưa đánh trúng lồng ngực hắn nhưng lại khiến lồng ngực hắn cảm thấy khó
chiu.
Hắn nào dám đỡ đòn, lại nhảy thụt lùi về phía sau.
Hành động tránh né trong hốt hoảng đã phán định án tử cho hắn.
Chân loạng choạng lùi về phía sau, đầu óc choáng váng.
Một tiếng phụt vang lên, miệng phun máu tươi.
Lý Bình An thu tay lại, thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia, cuộc đại chiến cũng vừa mới kết thúc.
Khắp vùng cát vàng tràn ngập thi thể khủng bố của thi quỷ.
Có thi thể máu thịt be bét, đầu một đằng thân một nẻo, hài cốt nát tan.
Thế nhưng trên thân đạo Cổ Tây Châu lại không dính một vết máu nào, lần nữa cất đao vào vỏ da
cùru.
Mức độ giật mình của hai người Thôi Thành không thua kém gì mấy đứa nhỏ.
Chưa bao giờ nghĩ rằng lúc sống còn thấy được tình huống thế này.
Bọn họ chỉ cảm thấy trong khe rãnh trước mắt có đạo khí khổng lồ như sóng to gió lớn.
Việc duy nhất họ có thể làm là trợn tròn mắt há hốc mồm.
“Tiểu tử nhà ngươi cướp danh tiếng của ta!”
Cảnh Dục vẫn không chịu thua hét lên.
Cố Tây Châu không quan tâm tới hắn.
Lúc này Lý Bình An đi từ gò núi xuống.
Gật khẽ đầu với Cố Tây Châu, ra hiệu đã giải quyết kẻ địch trên gò núi.
“Đúng là khó sống mà!”
Cảnh Dục bệt mông ngồi xuống đất giống như một đứa trẻ. “Đa tạ đa tạ!”
Tiêu đầu Hồ Cường của tiêu cục Định Viễn cảm tạ bọn họ.
Vào nam ra bắc nhiều lần, hắn vẫn biết trên đời này có nhân vật thần kỳ như Luyện Khí sĩ.
Nhưng bình thường đâu phải muốn gặp là gặp được, huống hồ còn là người lợi hại như vậy chứ.
Không khỏi tỏ ra cẩn trọng.
Nhưng cũng may sau khi tiếp xúc mới phát hiện mấy người này không quá kiêu ngạo.
Cảnh Dục coi như vừa tìm thấy đối tượng để trút giận, lôi kéo một đám tiêu sư nói đủ thứ chuyện.
Mấy ngày sau, một đoàn người chạy tới Ngọc Môn quan.
Trời vẫn chưa sáng, cổng thành chưa mở.
Binh sĩ trông cổng thành ngăn cản không cho người ra vào.
Bách tính muốn ra muốn vào thành đều đang xếp một hàng dài.
Đám người chờ mãi tới khi mặt trời mọc trên đỉnh đầu mới qua được cổng thành.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi đó…. Đây không phải văn thư thông quan…
Binh sĩ kiểm tra giấy chứng nhận đập văn thư bình bịch rồi nói.
Đúng là Lý Bình An không có giấy thông quan, đáng lý ra hắn bây giờ vẫn là người bị truy nã. Vì thế đã dựa vào quan hệ với Vương Sơn tạo ra một tờ văn thư thông quan giả. Vương Sơn đã cam kết tờ văn thư này hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thực ra, chuyện kiểu như này đã quá quen thuộc ở biển cảnh Đại Tùy.
Người có thể nối thông quan hệ trên dưới, tạo ra văn thư giả đều có thân phận không tầm thường.
Nên cũng không có binh sĩ nào tra tìm chỗ không đúng, vậy nên mới nói chín mươi chín phần trăm không xảy ra chuyện. Thế nhưng hôm nay lại gặp một phần trăm cuối cùng.
Mặc dù binh sĩ kiểm tra văn thư hôm nay nói năng không lưu loát, nhưng lại rất chính trực.
Người ta thường gọi là “não chỉ có cơ bắp”.
Quy tắc mọi người đều ngầm hiểu, tới chỗ hắn lại chẳng có chỗ dùng.
Tính cả Lý Bình An thì hôm nay đã có sáu nhóm người bị hắn đuổi đi vì dùng văn thư giả.
Lý Bình An không rõ chuyện, cứ cho rằng người này cũng giống những người khác.
Bèn theo thói quen móc ra một chút tiền đưa cho người này.
“Mời các huynh đệ uống rượu.
“Ngươi… Ngươi đang… Đang làm cái gì đấy!” Thủ vệ nói lắp nghiêm nghị nói.
Lý Bình An lăn lộn bao nhiêu năm, rất hiếm thấy loại người như này nên không khỏi thấy kinh ngạc. “Ngươi lại còn, lại còn… Hối lộ quan sai”
Tiêu đầu Hồ Cường của tiêu cục Định Viễn biết đã tới lúc mình biểu hiện, bèn vội xáp lại gần.
“Tiểu huynh đệ à, ta là bằng hữu với Lý Thiên tổng nhà các ngươi, trước kia còn từng uống rượu với nhau đó, tạo cho nhau chút thuận lợi đi
Thủ vệ nói lắp vẫn không động lòng, nói:
“Đó… Đó là quy định, ta, ta không thể tạo thuận lợi được.
Lần này Hồ Cường không còn cách nào khác, giọng điệu không thân thiện cho lắm:
“Mới tới à?”
“Ngươi đúng là không được mà, cứ xem ta đi”
Cảnh Dục hừ nhẹ, chắp tay tới gần.
“Tiểu tử, từng nghe tới học viện bao giờ chưa? Có nhận ra bộ y phục này không? Có biết ý nghĩa của tấm bảng hiệu này trong tay ta không?”
Hỏi liên tục vài câu khiến thủ vệ nói lắp sửng sốt.
Dường như đang sắp xếp lại câu nói:
“Biết học viện, không biết bộ y phục của ngươi, cũng không biết bảng hiệu kia, còn quy, quy định…
Còn chưa kịp nói hết lời thì có một sĩ quan vội vàng chạy tới, đẩy binh sĩ nói lắp sang một bên.
“Chào các vị, người mới tới không hiểu chuyện, chuyện gì xảy ra thế này?
Ôi chao, đây không phải Hồ lão đệ đó à?”
Tiêu cục Định Viễn có ít danh tiếng ở Ngọc Môn quan, tất nhiên sĩ quan sẽ nhận ra tiêu đầu Hồ Cường.
“Những vị này là?”
Sĩ quan thấy đám người Lý Bình An khí thế bất phàm, nhất là người tên Cảnh Dục kia.
Vừa thấy đã biết công tử của nhà nào đó nên không dám đắc tội.
Hồ Cường lôi kéo sĩ quan, nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt sĩ quan đột nhiên thay đổi, suýt thì đứng không vững.
Nuốt một ngụm nước bọt, vội chắp tay lại.
“Chỉ là hiểu lầm mà thôi, người mới tới không hiểu chuyện nên mong các vị đại nhân không chấp tiểu nhân, mong đừng chấp nhặt với hắn.
Cảnh Dục định nói gì đó nhưng lại bị Lý Bình An cản lại.
“Không ngại”
Đoàn người thuận lợi qua cửa, Lý Bình An quay đầu lại.
Binh sĩ nói lắp bị sĩ quan răng dạy, uất ức cúi thấp đầu xuống.
Sau đó lại bị sĩ quan đạp hai cái.
Hắn ngồi xổm một mình ở góc tường, như thể không biết mình sai ở đâu.
Nhiệt Thành như thể không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng Lý Bình An biết bây giờ hắn chắc chắn đang thấy rất oan.
Giống như mình lúc vừa tới trường, ngày đầu tiên trực nhật phải đứng ở hành lang trông coi xem có ai ném rác lung tung hay không.
Ai ngờ bắt được hiệu trưởng, sau đó bị giáo viên mắng cho một trận.
Lúc đó Lý Bình An mới biết rằng, quy tắc không có tác dụng gì với một số người…


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất