Chương 77: Thợ rèn
1620 chữ
“Cuối cùng cũng nhìn thấy hơi người”
Cảnh Dục phàn nàn.
Ở lâu trong sa mạc, giờ nhìn thấy người người đi trong thành, mọi người hơi không quen lắm.
Giày của mấy đứa bé đã bị mài hỏng từ lâu, chân mỏi nhừ.
Vương Nghị thì vẫn tốt hơn, tập võ từ nhỏ nên có chút căn cơ.
Còn ba đứa bé khác thì có phần không chịu nổi.
Thế là Lý Bình An đã quyết định ở lại đây nghỉ ngơi hai ngày, thuận tiện tìm người giỏi rèn sắt trong miệng Cố Tây Châu.
Tìm một khách điểm ở tạm.
Lý Bình An đi theo Cố Tây Châu vào một tiệm rèn ở thành tây.
Một cánh cửa trong tiệm rèn đang đóng, cánh khác lại đang mở.
Ánh lửa bên trong hắt lên bốn phía, tiếng búa đinh đang vang lên không ngừng. Cố Tây Châu không hề khách sáo đẩy cửa vào.
Không khí trong phòng trộn lẫn với mùi rỉ sắt khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Lão Mặc, lão Mặc”
“Vào hậu viện.
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Hai người vào trong hậu viện, bên trong chất đủ loại đồ, thoạt nhìn qua còn tưởng là một cái nhà xưởng nhỏ.
Một hán tử cơ thể to lớn đứng quay lưng với họ, tay vung chùy sắt liên tục.
“Sao nhóc con nhà ngươi lại quay lại rồi?”
“Tìm được thì
| quay lại.”
Hán tử dừng gõ chùy, quay đầu lại, ánh mắt hơi kinh ngạc.
“Đã tìm được?”
Sau đó, tầm mắt của hán tử rơi lên người Lý Bình An, hay nói đúng là là rơi xuống cây phù tang mà hắn đang khiêng.
“Phù tang? Xem ra ngươi đã tìm được thật”
“Lần này tới tìm ngươi là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện, trước khi đi Tuân Nhi đã tặng lại phù tang cho hắn, cũng đã đồng ý muốn tạo cho hắn một thanh đao”
Hán tử quay đầu lại, tiếp tục vung chùy sắt lên.
“Nếu vội ta có thể giúp một chút, nhưng rèn bằng phù tang không phải chuyện dễ.”
“Sẽ không để ngươi giúp không công”
Hán tử do dự một lát rồi nói:
“Được, để lại ở đây đi”
Lý Bình An để phù tang lại, rồi rời khỏi tiệm rèn cùng Cố Tây Châu.
Đi được nửa đường, Cố Tây Châu đột nhiên nói.
“Ngươi về trước đi, ta còn vài chuyện phải làm.”
Sau khi tách đường với Cố Tây Châu, Lý Bình An lang thang ngoài đường một lúc.
Lúc tới một sạp hàng, hắn mua một bát canh thịt dê vài một bánh bao không nhân ngâm.
Một chiếc bánh bao không nhân được đặt ở giữa, nước canh ngập xung quanh.
Người dân bản xứ gọi đây là nước vây thành.
9:36
Sau khi ăn xong, trong bát không còn canh, không còn bánh bao không nhân, cũng không còn thịt.
Lý Bình An ăn hết một bát to, lau miệng, cảm thấy không tệ.
Rồi định gọi lão bản mua thêm mấy phần để mang về cho bọn A Lệ Á.
Lúc này, ngoài đường vang lên tiếng hét sợ hãi.
Mọi người nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy một con tuấn mã đang lao vụt trên đường, cuốn lên một mảng bụi đất.
Nơi này vốn là phố xá sầm uất, dòng người đông đúc tụ tập bên trong.
Do hốt hoảng nên mọi người vội vàng tránh sang hai bên.
Có một vị phụ nhân trong lúc lôi kéo một cô nương nên bị dòng người xô ngã xuống đất.
Thấy con ngựa cao to kia nâng cao móng ngựa, sắp đạp qua người người phụ nữ xui xẻo kia. Đúng lúc này, một bóng người phóng vụt ra.
Dáng người cao lớn như núi, nặng nề vọt lên thân ngựa, hai tay cố định trên đầu ngựa.
Gạch xanh lát dưới đường vỡ thành mấy mảnh khiến con ngựa đang vọt tới ngừng lại.
Lý Bình An đứng gần đó, đồng tiền trong tay bắn tung tóe, đột nhiên dừng động tác.
Hơi bất ngờ nhìn về phía hơi thở của người vừa ra tay, là tên lính nói lắp đã cản họ ngoài cổng thành.
Bách tính đứng xung quanh vừa ồn ào đứng sang một bên, vừa cảm thấy may mắn mình vì mình không bị thương, lại vừa xem náo nhiệt.
Công tử mặc áo gấm được nhóm người hầu chạy tới đỡ dậy, tức giận lao tới.
“Con bà nó, ngươi to gan đấy!”
Tên lính nói lắp và A Vũ cũng là binh lính co miệng lại, mặc dù chẳng biết vị công tử mặc áo gấm kia là ai.
Nhưng người đó cưỡi ngựa nên đã đại biểu cho thân phận của hắn.
Mặc đồ đỏ thẫm, không có một màu nào khác lẫn vào.
Cho dù vị quan lớn nhất là thiên hộ đại nhân cũng chưa từng thấy ngài cưỡi con ngựa giống thế này.
A Vũ biết việc này mà để tên lính nói lắp mở miệng thì càng lớn chuyện hơn, bèn kiên trì bước lên. “Tại hạ là A Vũ trong quân, người này là đồng liêu của ta.
Do cứu người trong tình huống cấp bách nên mới làm ngựa quý của công tử bị thương.”
Chưa nói xong đã bị người kia đạp một cái.
“Mẹ nhà ngươi!”
Cái đạp này không mạnh, nhất là khi A Vũ còn đang mặc khôi giáp.
Nhưng lại không thể không giả vờ, A Vũ co quắp ngã thẳng xuống đất.
Với hy vọng có thể khiến vị công tử này hả giận.
Công tử áo gấm lại hướng mũi nhọn về phía tên lính nói lắp vừa ngăn cản mình, không ngờ hắn lại
dám bước lên.
“Ngươi… Ngươi… Phóng ngựa trong phố xá sầm uất, còn, còn ẩu đả với quân binh”
Từ xưa tới nay các công tử phú quý rất phách lối, ở kinh thành đã vậy chứ huống hồ đây lại là biên quan, càng vô pháp vô thiên hơn.
Ngang ngược càn rỡ, hoành hành bá đạo, chẳng khác gì đạo tặc.
Công tử áo gấm vươn tay rút đao, ai ngờ tốc độ nói chuyện của người nọ chậm nhưng tốc độ ra tay lại không hề chậm.
Tay hắn vừa chạm tới chuôi đạo thì tay của tên lính nói lắp đã chặn tay hắn.
Răng rắc…
“A!”
Sắc mặt công tử áo gấm thay đổi.
Đám hạ nhân đứng xung quanh thấy công tử bị đánh thì vội xông tới, vốn chẳng sợ những người mặc quan phục trước mặt.
Tên lính nói lắp đá một cái đạp bay một người, lại đấm một cái vào người tên người làm khác khiến hắn bay vụt ra ngoài.
Chưa đánh vài cái đã khiến đám lâu la ngã trên mặt đất, đau không thốt thành lời.
“Tới, tới… Tới nha môn với ta
Công tử áo gấm cười lạnh, nói:
“Được! Được! Ngươi cứ chờ đó cho ta.
A Vũ đi cùng chỉ muốn chết cho rồi.
Chuyện này một khi ra tay thì không thể cho qua được nữa.
Tên lính nói lắp vươn tay muốn khóa xiềng xích vào tay đối phương từ phía sau. “Là ai dám làm công tử nhà ta bị thương?”
Tên lính nói lắp ngẩng đầu.
Giọng vừa vang lên thì người đó đã bước tới trước mặt.
Năm ngón tay như móc câu bóp cổ của tên lính nói lắp.
Ấn đầu hắn xuống, đầu gối “bụp” cái thúc mạnh vào đầu hắn.
Tên lính nói lắp loạng choạng lùi về phía sau vài bước, trừng mắt lên nhìn.
Người vừa tới là một lão nhân vừa cao vừa gầy, trên người mặc hoa phục.
“Trái lại cũng là người có sức mạnh
“Tiền thúc, phế hắn luôn đi!”
Công tử áo gấm nắm chặt tay sợ run lên, tức giận nói.
“Ngươi… Ngươi cũng phải đi cùng một chuyến”
Tên lính nói lắp nói.
Khóe miệng lão nhân xuất hiện một nụ cười khinh thường:
“Giọng điệu cũng lớn đấy, sống bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên gặp phải loại người không biết sợ chết thế này!”
Chân trái lão hơi nhếch lên, tay phải hất một cái chém mạnh vào mạch môn của tên lính nói lắp.
Tên lính nói lắp nhanh chóng tránh sang một bên, cánh tay phải man mát, bị rạch ra một đoạn lớn.
Vội vàng nhảy ra phía sau, ống tay áo đã bị xé rách, trên cánh tay nhiều thêm một vết máu. Người nọ vừa ra tay đã là sát chiêu.
Tên lính nói lắp bị chọc giận, siết chặt hai tay, đánh về phía lão ta.
Vẻ mặt lão nhân hơi thay đổi, sức trong một quyền này mạnh hơn hắn đã dự đoán.
Khiến hắn phản ứng không kịp.
Sau đó lại đánh ra một quyền nữa, lần này còn ác liệt hơn.
Lão nhân không dám đỡ, tránh hiểm được đòn này,
Tên lính nói lắp thừa thắng xông lên, hơi thu sức lực lại.
Không muốn làm loạn ra mạng người, bèn nâng một chân lên đạp vào đầu gối lão nhân.
Đá lão nhân phải quỳ rạp xuống, một quyền dừng lại dưới đất cách mặt hắn ba tấc.
“Ngươi… Ngươi, ngươi thua”
Còn chưa nói xong thì mắt lão nhân đã chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Đột nhiên vươn ngón tay ra thăm dò, tựa như rắn ra khỏi hang đâm thẳng vào cổ họng của tên lính nói lắp…