Chương 2
Tôi hoa cả mắt.
Không ngờ lần đầu tiên trong đời chọn váy cưới lại không phải chọn cho người yêu — mà là chọn cho chính mình.
Đột nhiên, ánh mắt tôi dừng lại.
Tôi đưa tay ra chọn một bộ váy cưới nhìn kín đáo, đứng đắn.
“Bộ này đi.” Trông cũng đẹp thật đấy.
Cô bé hóa trang bắt đầu trang điểm cho tôi. Không ngờ lúc làm việc trông cô ấy khác hẳn — ánh mắt cong cong, giọng nói dịu dàng dễ chịu khiến cả lông mày đang nhíu chặt của tôi cũng giãn ra đôi chút.
“Xong rồi đấy, nhìn thử đi!” Cô ấy hào hứng nói, mắt đầy sự mãn nguyện.
Tôi nhìn vào gương thì sững người.
Cô ấy đã khéo léo làm mềm các đường nét trên mặt tôi, hình ảnh trong gương là một người con trai trẻ mang vẻ dịu dàng, có chút ngại ngùng pha lẫn non nớt của tuổi thanh xuân, lại còn lấm tấm đỏ mặt vì ngượng ngùng — nhìn không khác gì một tân nương mới gả.
“Cạch!” - Một tiếng máy chụp hình vang lên. Tôi quay đầu theo phản xạ, đầu đội đầy trâm cài kêu leng keng. Trình Diên hạ điện thoại xuống, chớp mắt cười toe:
“Ối, xin lỗi nha, quên tắt âm.”
“Chị làm gì đấy?” Tôi mặt mày xám xịt.
“Không có gì.”
Lúc này, một cô gái đóng vai tiểu nha hoàn chạy vào:
“Tiểu thư, tới giờ rồi!”
Vào vai nhanh thật đấy.
Tôi thầm lẩm bẩm, trong lòng lo lắng hỏi nhỏ:
“Tôi phải làm gì?”
Tiểu nha hoàn dẫn tôi ra ban công.
“Đừng lo, em sẽ nhắc anh mà.”
Trình Diên nhướng mày, quay sang hỏi:
“Cô bé tên gì vậy?”
Người phụ trách còn chưa kịp đáp, cô gái kia đã nhanh nhảu quay đầu lại:
“Em là Thời Di Thì ạ! Chị nhớ đến tìm em nhé, em rất siêng năng đó!”
Chị tôi cười vang, tôi cũng đỡ căng thẳng hơn chút.
“Chờ một chút.” Tôi dừng lại, nghe thấy bên ngoài rôm rả hẳn lên.
Người đóng vai quản gia hô to:
“Đèn hoa rực rỡ, chiêng trống vang trời! Hôm nay khách quý tề tựu đông đủ, các vị hương thân phụ lão! Trang viên họ Trình ta bề thế giàu sang, tiểu thư năm nay mười sáu, chưa hứa gả ai, dung mạo xinh đẹp, tài mạo song toàn, dịu dàng đoan trang. Nay phụng mệnh Trình viên ngoại, dựng lầu hoa, để tiểu thư thả cầu thêu kén rể, tìm được duyên trời định.”
Nào là “nghiêng nước nghiêng thành”, “hoa nhường nguyệt thẹn”…
Tôi nghẹn lời.
Thời Di Thì chạy ra đứng nghiêm, quản gia tiếp lời:
“Tiểu thư nhà tôi xinh đẹp tuyệt trần, các chàng trai có tài mời đến trước cổng phủ họ Trình. Tiểu thư sắp ra mắt các vị rồi!”
“Tiểu Thời, mau mời tiểu thư ra gặp các công tử!”
“Dạ!” cô chạy vào. “Tiểu thư, nhanh lên!”
Tôi nuốt nước bọt, hồi hộp đến mức suýt vấp ngã. Vừa thò đầu ra nhìn, tôi giật mình vội rụt vào — người dưới đông như kiến!
Thời Di Thì vội chữa cháy:
“Tiểu thư từ nhỏ đã ở trong khuê phòng luyện cầm kỳ thi họa, chưa từng thấy nhiều công tử như vậy nên ngại ngùng không dám ra!”
Quản gia cười lớn:
“Giờ là cơ hội tốt, nhanh mời tiểu thư ra đi!”
“Dạ!” cô quay lại nhìn tôi đầy lo lắng.
Tại sao đến cô bé cũng lo lắng thế này...
Tôi hít sâu một hơi, bước ra, khí thế chẳng khác gì tráng sĩ ra pháp trường.
Khi tôi xuất hiện, đám đông náo động hẳn lên.
Tôi đứng ngoài ban công, nhìn thẳng về phía trước, quyết không nhìn xuống.
Tôi không hồi hộp, không hồi hộp!
“Tiểu thư, lát nữa cầm cầu thêu, lắc trái phải rồi ném nhé.” Thời Di Thì nhắc nhỏ.
“Đ-được.” Tôi lắp bắp.
Tôi nhận lấy cầu thêu, tay cứng đờ lắc qua lắc lại. Định ném, tôi liếc xuống nhìn — lập tức đứng hình.
Tôi lùi lại một bước rất nhỏ, thì thào với Thời Di Thì:
“Sao toàn học sinh mặc đồng phục vậy?! Ném kiểu gì?”
Cô bé ngập ngừng:
“Hình như là học sinh lớp 12 trường cấp ba gần đây đi dã ngoại… Hay anh tìm người nào cao to một chút?”
“Thì vẫn là mặc đồng phục mà?!” Tôi nghiến răng.
Cũng chẳng còn cách nào. Quản gia thì giục liên tục, tôi may mắn tìm được một người không mặc đồng phục, vội nhắm hướng đó ném tới.
Tôi từng chơi bóng rổ trong trường, mắt ngắm cũng không tệ.
Không ngờ người kia vừa giơ tay lên thì vô tình đập vào quả cầu, khiến nó... rơi vào tay thiếu niên bên cạnh.
Toàn trường im lặng.
Mọi người thấy rõ người nhận được cầu là ai, rồi đồng loạt vỗ tay, reo hò.
Cậu thiếu niên ngẩn ra, ngẩng đầu lên. Đôi mắt trong veo, lạnh lùng, nhìn thẳng lên phía tôi.
Tôi nuốt nước bọt, tay muốn đỡ trán. Quản gia đã cho người lên đón thiếu niên rồi.
“Là một bạn mặc đồng phục rồi!”
Tôi muốn khóc.
“Nhưng cũng cao đấy, mặc đồng phục nhìn không rõ.” Thời Di Thì an ủi.
Sau lưng tôi vang lên tiếng cười của Trình Diên.
“Chuyện này thực sự ổn không?” tay tôi run run.
“Chắc là… ổn… nhỉ?” Thời Di Thì cũng không chắc lắm. “Lớp 12 rồi… chắc là đủ tuổi rồi…”
Thiếu niên được mặc lễ phục, dẫn lên lầu. Tôi vừa quay lại thì thấy cậu ấy trong bộ đồ đỏ rực, ánh mắt lãnh đạm, chỉ liếc tôi một cái rồi cúi đầu. Có người dẫn cậu đứng trước mặt tôi — trời ơi, cao hơn tôi gần nửa cái đầu!
Ánh mắt cậu dừng lại ở cổ tôi một lúc. Tôi lúng túng nhìn chỗ khác, quay lưng lại.
“Trùng hợp quá ha.” Trình Diên cười híp mắt, nhìn thiếu niên đầy ẩn ý.
Tôi sững sờ, ra hiệu bằng ánh mắt.
Không lẽ… quen nhau à?!
Tôi rất ít tham gia việc làm ăn trong nhà… Đừng nói là con của đối tác đấy nhé?!
Tôi đỏ bừng cả mắt vì xấu hổ, lén nhìn thiếu niên — cậu ấy hơi ngẩn ra, rồi gật đầu nhẹ.
“Tiểu thư, tới giờ bái đường rồi!” Thời Di Thì kéo nhẹ tay áo tôi.
Tôi và thiếu niên đứng sóng vai, bên dưới có người huýt sáo.
“Hiền tế, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Trình viên ngoại cười ha hả. Có người kéo tay ông, ông mới sửa lời:
“À không, xin hỏi quý tính đại danh?”
Thiếu niên điềm đạm đáp:
“Bách.”
“Hiền tế thấy cô dâu thế nào, hài lòng chứ?”
Ánh mắt cậu ấy nhẹ nhàng lướt qua nhưng vẫn gây ấn tượng mạnh. Tôi quay đầu, lông mi run nhẹ, cổ đỏ bừng, mặt mũi nóng ran.
“Hài lòng.” tôi nghe cậu ấy trả lời như thế.
Tôi cúi đầu không dám nói gì.
...
“Nhất bái thiên địa!”
Tôi và cậu thiếu niên cùng cúi người nhẹ.
“Xin chào.”
Gió thổi đưa câu nói vào tai tôi. Tôi sững lại, nghiêng đầu len lén liếc nhìn cậu ấy.
Là cậu ấy nói sao?
“Nhị bái cao đường!”
Lại cúi người lần nữa.
“Tôi tên là Bách Trục Thanh.”
Tôi chớp mắt chậm rãi.
“Tam bái tân khách!”
Cúi người, tiếng người ồn ào, thiếu niên hơi mấp máy môi, tôi không nghe rõ, nghi hoặc nhìn qua, chợt thấy bên cổ cậu ấy có một nốt ruồi đỏ nhỏ.
“Phu thê đối bái! Uống rượu giao bôi!”
Thời Di Thì ra hiệu cho tôi kéo tay áo che mặt. Cô ấy đẩy tôi một cái, khiến tôi ngã vào lòng thiếu niên, tay áo vừa khéo che khuất cả hai khuôn mặt chúng tôi.
Dưới ánh mắt của cậu ấy, tôi hoàn toàn không có chỗ trốn.
Cậu ấy có phát hiện ra tôi là con trai không?
Trời ơi, ngại chết đi được!
Nhìn gần thế này, tôi trông có xấu lắm không?
Thiếu niên đỡ lấy tôi rất vững, đáy mắt lấp lánh ý cười:
“Đừng căng thẳng, hóa trang rất đẹp.”
Tôi kinh ngạc, rồi mặt lập tức ửng đỏ.
“Phát kẹo cưới nào!”
Thời Di Thì xách giỏ tung kẹo cưới xuống. Đám thiếu niên phía dưới hò hét không biết xấu hổ, nào là “trăm năm hạnh phúc”, “trời sinh một cặp", thậm chí còn “sớm sinh quý tử!”
Tôi chỉ muốn bịt miệng tụi nó lại, nhưng thực tế chỉ có thể che mặt mình.
Vì chiếc mô tô, tôi hy sinh lớn thật đấy!
Còn thiếu niên thì bình thản như không có chuyện gì.
Sau đó, Trình Diên còn phát phong bao đỏ cho thiếu niên, tôi thì nhanh chóng trốn sau lưng chị ấy.
“Trình tiểu thư, tạm biệt.”
Nghe thấy vậy, mắt tôi sáng lên — tốt quá, nguồn cơn xấu hổ sắp rời đi rồi!
“Anh ơi!”
Cậu thiếu niên bỗng lớn tiếng gọi. Không gian bỗng yên ắng, tôi mới nhận ra... cậu ấy gọi tôi?
Tôi nghiêng người, cậu ấy mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi:
“Anh Trình, tạm biệt.”
Một thiếu niên tuổi mười tám, lạnh lùng mà trong trẻo, gọi tôi là “anh” khiến tôi tràn ngập tội lỗi. Tôi gật đầu lia lịa:
“Tạm-tạm biệt.”
Tốt nhất là không bao giờ gặp lại!
Hồi ức kết thúc.
Tôi đứng lặng trong văn phòng, không nói nên lời.
Cậu ấy nói hoàn toàn là sự thật. Tôi từng mặc váy cưới đỏ, thả cầu thêu, chọn trúng cậu ấy, cậu ấy đã gặp chị tôi, chúng tôi còn bái đường… nhưng mà sao cậu ấy nói ra lại nghe sai trái đến thế?
“Hồi đó chỉ là trò đùa thôi mà, chín năm rồi, không ngờ thầy Bách vẫn còn nhớ kỹ quá nhỉ.” Tôi nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nghiến răng nói.
Bách Trục Thanh ánh mắt khẽ lay động:
“Thầy Trình để lại ấn tượng khó quên mà.”
“Định mệnh đấy!” Có ai đó lên tiếng chọc ghẹo. Tôi thở dài mệt mỏi — cô giáo Giang à, cô đủ rồi đấy!