Chương 1
“Thầy Trình, thầy còn nhớ chín năm trước chúng ta từng kết hôn không?”
Câu nói vừa dứt, phòng làm việc vốn đang rộn ràng tiếng người bỗng rơi vào im lặng như tờ. Tất cả ánh mắt như hoa hướng dương bắt gặp ánh mặt trời, đồng loạt quay về phía hai chúng tôi.
Một câu ngắn gọn thôi mà khiến CPU trong đầu tôi như cháy sạch.
Giây phút ấy, tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về nguồn gốc của vũ trụ, khả năng tồn tại của thế giới song song, và liệu có khi nào mình từng mất trí nhớ không.
Ngụm trà kỷ tử nghẹn trong cổ họng khiến mặt tôi đỏ bừng.
Tôi yếu ớt đáp lại:
“Thanh niên bây giờ thật là biết đùa, ha ha… ha…”
Không ổn, không thể cười nổi nữa. Không khí hiện giờ ngượng muốn chui xuống đất.
Chuyện gì vậy trời?! Thầy giáo mới này là đang chơi trò ra oai chào sân à?
“Cũng phải,” cậu ta nói tiếp, “lúc đó tôi còn học cấp ba, chắc giờ nhìn không giống lắm, thầy Trình không nhận ra cũng dễ hiểu.”
Bách Trục Thanh cao gần mét chín, đứng đó cúi đầu, hàng mi dài khẽ run, môi mím chặt như thể đang chịu oan ức gì ghê gớm lắm, giống y mấy kẻ bị bồ đá còn cố bào chữa cho người ta.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh.
Từ khóa kích hoạt: “học sinh cấp ba”.
Các bạn ạ, lúc này tôi thật sự rối loạn, trong đầu hiện lên lời bài hát "Còng số 8 siết tay anh"...
Tôi nuốt nước bọt, còn chưa kịp nói gì thì thầy giám thị đã tươi cười lên tiếng:
“Hóa ra thầy Bách và thầy Trình quen nhau từ hồi học cấp ba rồi à?”
Tôi xúc động muốn khóc. Giây phút ấy, thầy giám thị trung niên phúc hậu ấy như hóa thành Phật sống, tỏa ra hào quang lấp lánh.
“Tụi tôi—”
“Đúng vậy. Hồi đó, thầy ấy mặc áo cưới đỏ đứng trên lầu thả cầu thêu kén rể, rồi ném trúng tôi. Sau đó, còn gặp cả phụ huynh, bái đường nữa.”
Bách Trục Thanh không thèm để tôi nói hết, tiếp tục nói một mạch.
Xung quanh lại một trận hít hà.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của vài thầy cô bắt đầu thay đổi. Cô Giang trong tổ Ngữ Văn trợn tròn mắt, cố nén cảm xúc mà lẩm bẩm:
“Cũng chịu chơi ghê ha…”
Nói xong còn luống cuống lấy tay bịt miệng, nhìn quanh dè chừng.
Xin lỗi, dù âm lượng nhỏ, tôi vẫn nghe thấy đấy.
“Cậu đang nói… nhảm gì thế?” Tôi quay sang nhìn Bách Trục Thanh, ánh mắt cậu ta lại nghiêm túc đến đáng sợ.
Một linh cảm kỳ lạ dâng lên trong lòng tôi cậu ta không hề nói dối.
Tôi khẽ nuốt nước bọt, cố gắng lục lại trí nhớ. Cho đến khi tôi thấy cậu ta nghiêng đầu nói chuyện với thầy giám thị, để lộ nốt ruồi đỏ nhỏ bên cổ lúc ấy, mọi ký ức bỗng ùa về.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, cả người tê dại.
Chết thật… cậu ta nói đúng. Chúng tôi… thật sự từng kết hôn.
...
Chín năm trước, tôi vừa bước chân vào năm nhất đại học. Chị gái tôi Trình Diên tới gần trường A để thị sát công việc, tiện thể ghé thăm tôi.
Tôi đi cùng chị tới một công viên chủ đề mới khai trương, lấy phong cách kiến trúc cổ làm trung tâm.
“Lát nữa có tiết mục thả cầu thêu kén rể, cô Trình có muốn nán lại xem không?” người phụ trách cười nói.
Trình Diên nghiêng đầu tôi biết ánh mắt đó rồi, chị ấy bắt đầu có hứng thú.
“Đi, mình lên lầu xem thử?” chị kéo tay áo tôi.
“Xem người ta thả cầu thêu từ trên cao có gì vui đâu?” tôi lầm bầm, nhưng vẫn đi theo chị.
Người phụ trách vừa lúc có điện thoại, vội vàng xin lỗi:
“Cô Trình, tôi xin phép nghe máy một chút.”
Chị gật đầu:
“Cứ tự nhiên.”
Anh ta đi chưa xa, tôi đã nghe thấy bên kia có chút tranh cãi. Tôi cúi đầu, ghé tai hỏi chị:
“Có chuyện gì à?”
“Chắc chín phần là có trục trặc.” chị tôi trả lời, vẫn đang đánh giá kiến trúc trong lầu.
Quả nhiên chưa bao lâu, người phụ trách quay lại, mặt mày căng thẳng, mồ hôi lấm tấm, cười gượng nói:
“Thật xin lỗi cô Trình… diễn viên đóng vai cô dâu bị đau bụng đột xuất, nên…”
“Không thả cầu thêu nữa à?” chị tôi hiện rõ vẻ thất vọng.
Người phụ trách lúng túng xin lỗi mãi.
Chị Diên bỗng ánh mắt lóe sáng, môi cong lên thành nụ cười mờ ám. Tôi lập tức lùi lại vài bước theo phản xạ.
Cái biểu cảm này… chắc chắn lại muốn bày trò gì đó!
“An An…” chị quay đầu nhìn tôi, trong mắt lấp lánh tia sáng đầy tính toán.
Tôi nổi da gà, cảnh giác:
“Chị… chị tính làm gì?”
“Em thay cô dâu diễn đi!” chị vỗ tay cái bốp, cười hớn hở.
Tôi trợn mắt kinh hoàng:
“Trình Diên! Em là con trai đó!!”
“Ừ ừ.” chị gật đại, rồi quay sang người phụ trách hỏi luôn:
“Có bộ đồ cưới nào hợp với em trai tôi không?”
Người phụ trách nghẹn lời. Cô hóa trang bên cạnh lại ngập ngừng tiến lên, liếc tôi một cái, lí nhí:
“Có… còn tận mấy bộ.”
Tôi mặt đen như đáy nồi:
“Chị! Chị đừng có coi em như không tồn tại!”
Chị tôi thì làm như không nghe thấy, vừa gật gù vừa huýt sáo nhè nhẹ.
“Biết rồi, biết rồi, em đừng làm loạn nữa.”
Rồi chị quay sang cô hóa trang, dịu dàng bảo:
“Có thể lấy hết ra để tôi chọn được không?”
Cô gái đỏ mặt, đẩy kính lên, gật đầu:
“Được ạ.”
Sau đó còn liếc tôi một lượt từ đầu tới chân, tôi thấy lạnh cả sống lưng.
“Tại sao chị không tự làm diễn viên luôn đi?” tôi gào lên.
“Chồng chị sắp đến đón rồi.” chị hờ hững đáp.
“Em là em trai chị đó!” tôi cố nhấn mạnh từ “em trai”.
Cuối cùng chị tôi mới chịu nhìn tôi.
“Em lần trước nói muốn gì ấy nhỉ, cái gì mà xe nhỉ?”
Tôi biết chị đang chờ tôi mắc câu, nhưng vẫn không ngăn được mình dính bẫy ngay lập tức.
“Xe mô tô, chị ơi.” tôi nịnh nọt.
“Xe gì cơ?” chị nghiêng đầu cười.
Tôi chẳng còn gì để nói. Bố mẹ không cho mua mô tô vì nguy hiểm, chỉ có chị là tia hy vọng duy nhất.
“Xe mô tô.” tôi tha thiết nhìn chị, ánh mắt chứa chan khát vọng.
“Vậy thì… vai cô dâu này…” chị nhướn mày.
Tôi nhìn sang đống váy cưới đỏ rực mà cô hóa trang vừa đẩy ra, nghiến răng… mặt đỏ bừng:
“Chị nói gì vậy… cô dâu chính là em đây nè.”
Chị tôi cười rạng rỡ, khoác vai cô hóa trang:
“Nào, tụi mình chọn cho cô dâu xinh đẹp này một bộ thật đẹp đi.”
Cô gái vừa đỏ mặt vừa chỉnh lại gọng kính, nghiêm túc:
“Vâng!”
Đột nhiên, ánh mắt chị tôi sáng lên, tay vươn về phía một bộ váy đỏ cực kỳ hở hang.
Tôi ho sặc sụa như muốn rớt phổi, kịp lúc làm chị đổi hướng.
Không được! Bộ dưới còn có yếm đỏ thêu hoa sen kìa!
Tôi lao nhanh tới, giữ chặt tay chị:
“Chị ơi, hay để em tự chọn đi.”
“Cũng phải,” chị nhún vai, “dù sao cũng là em làm cô dâu mà.”
Rõ ràng chị tôi là người nhượng bộ, nhưng tôi lại có cảm giác mình vừa bị bắn trúng đầu gối vậy.